Tiểu Minh liền kéo nàng về phía sau lưng mình, Lập Địa lúc này thấy có gì đó không ổn cũng đã chạy tới. Song phương tạm thời giằng co nhìn nhau, hai vị nữ tử đi theo Lập Địa nhìn thấy ba kẻ kia thì có chút kinh hãi liền nói cho hắn nghe lai lịch ba kẻ này. Tên đại ca cầm đầu kia chính là con trai của thành chủ Vạn Hoa Thành, thiên phú tu luyện rất kém cha hắn chẳng còn hi vọng gì bồi dưỡng cho hắn, nên được cha hắn thả cho vui chơi ở trong Vạn Hoa Thành này, thích gì làm nấy, gây chuyện thì cha hắn lại ra mặt cho nên tuy tu vi kém cỏi nhưng lại rất phách lối trong thành, hai tên kia cũng là công tử thế gia trong thành đi theo hắn phá phách.
- Đại ca, tên này hình như là kẻ ngông cuồng giữa Đấu Đài buông lời xúc phạm tới Hóa Thần cảnh đấy.
- Ngươi nói là tên đệ tử Trảm Không Kiếm môn?
- Đúng vậy. Hay bỏ qua đi, lão nhân gia từng căn dặn nhiều lần chọc ai thì chọc, tuyệt đối không đụng tới đệ tử Thập Đại Tiên Môn. "Mấy tên liền quay mặt lại nói nhỏ với nhau".
- Nhưng mà ta có chọc gì tới hắn, chỉ là ta thích tiểu mỹ nữ kia.
- Hay hỏi xem hắn ra giá bao nhiêu?
- Cũng được đấy lão đại, bỏ qua cực phẩm tiểu loli này đệ cũng thấy tiếc.
Tất nhiên những điều bọn chúng nói với nhau tiểu Minh đều nghe thấy, không ngờ lại gặp lũ biến thái này ở đây, lại còn giám đánh chủ ý lên người của hắn.
- Tại hạ họ Hoa tên Hoa Diệm, hân hạnh làm quen. " Ngay lập tực tên đại ca kia liền đứng thẳng tươi cười bắt chuyện, ai không biết còn tưởng là hắn là tên công tử đạo mạo nào đó".
- Cút. Ta không có hứng làm quen với các ngươi. "Tiểu Minh cau mày, lạnh lùng không kiên nhẫn nói"
- Cho ngươi chút mặt mũi chớ có lên mặt. "Tên họ Hoa kia liền giận tím mặt, từ lúc hắn hoành hành ở Vạn Hoa Thành đến nay, kinh qua bao sóng gió chưa có kẻ nào lại không cho hắn chút mặt mũi như bây giờ".
Lập Địa liền buông hai nàng kia ra, tiến lên đứng liền kề với tiểu Minh lạnh lùng nhìn ba tên kia mà không nói gì, không khí song phương lúc này liền trở nên căng thẳng. Thực ra ba tên kia cũng chẳng phải có bản lãnh gì hơn người, gặp yếu thì bắt nạt gặp mạnh thì lại nhũn. Nhưng lúc này trong tai Hoa Diệm lại vang lên một giọng nói:
- Ta là lão Tổ Nguyên Bảo Môn, chỉ cần ngươi làm cho bọn chúng bị đuổi ra khỏi thành tiểu cô nương kia sẽ thuộc về ngươi.
Hắn liền quay lại nhìn quanh, liền bắt gặp ánh mắt một vị đạo sĩ đang ngồi bên ban công lầu hai uống trà, đối diện ngồi cùng đó chính là Trưởng Lão Vạn Hoa Thành cũng chính là sư bá của hắn, chỉ thấy vị Đạo sĩ kia mỉm cười gật đầu với hắn. Người có thể ngồi cùng bàn uống trà với sư bá hắn thì chắc chắn đúng là vị Hóa Thần Nguyên Bảo môn kia rồi. Hắn nuốt một ngụm nước bọt xuống cuống họng, rồi lại nhìn tiểu Nguyệt cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định.
- Ta cũng không có hứng thú làm quen với ngươi, ta cũng không vòng vo nói nhiều vị tiểu cô nương kia được bản công tử nhìn trúng, ra giá đi. " Hắn hất hàm lên nói"
Hai tên đồng bọn cũng giật mình, không hiểu tự nhiên hắn lại làm cứng lên vậy, nhưng mà bọn chúng cũng vui vẻ yên tâm, họa có rơi xuống thì cũng có cha hắn đỡ cho rồi.
- Chúng ta đi.
Tiểu Minh liền kéo bọn người đi tránh sang bên, nếu không phải là đang ở trong thành thì hắn đã dã cho ba tên ngu này một trận rồi. Nhưng mà tên kia dĩ nhiên đâu có để cho bọn họ đi qua một cách dễ dàng như vậy. Hoa Diệm liền nhảy ra chặn đầu, hắn phải nhanh chóng khiêu khích cho tiểu Minh động thủ trước bằng không, gây quá nhiều chú ý sẽ bất lợi về lý lẽ. Hắn liền đứng sang một bên ra vẻ nhường đường cho tiểu Minh đi, khi tiểu Nguyệt đi qua hắn liền nhanh tay chộp tới ngực nàng. Nhưng tiểu Minh đã cảnh giác từ trước một tay bắt lấy tay hắn, trong mặt tiểu Minh lộ ra sự giận dữ tuột độ, một chân đưa thẳng lên đá trúng hạ bộ của Họa Diệm. Hắn liền đứng trơ ra hai mắt trợn ngược, mặt đỏ bừng thậm chí nổi gân xanh, miệng hắn ú ớ rặn không nổi một từ liền ngã ngửa xuống ngất lịm. Hai vị nữ tử vừa nãy theo Lập Địa kia liền hét lên sợ hãi, mọi người cũng dạt ra tạo thành vòng tròng bàn tán chỉ chỏ, còn hai tên kia sợ mất mật ra chỉ biết ôm lấy Hoa Diệm cố gắng lay hắn tỉnh. Vị sự Bá đang ngồi trên tầng lâu kia cũng nhìn xuống, ngay tức khắc nhận ra Hoa Diệm y liền phi thân xuống đỡ hắn dậy đút vào miệng hắn một viên đan dược màu vàng lóng lánh rồi đặt tay lên ngực hắn dùng Linh Lực điều hòa dược liệu cho hắn. Trên tầng lâu cũng lục đục nhảy xuống năm sáu bóng đen, Bảo Kiếm liền rời vỏ bao vây lấy ba người tiểu Minh lại.
- Ra tay đủ tàn nhẫn, nếu hôm nay không có ta thì Hoa gia liền mất đi một người nối dõi rồi. "Lão lạnh lẽo nói, từ từ đứng dậy, nhiệt độ xung quanh liền hạ xuống đột ngột".
Sau khi cho Hoa Diệm ăn đan dược xong, y phất tay ngay sau đó có hai hắc y nhân chạy tới đưa Hoa Diệm còn hôn mê đi.
- Nếu ta không nhầm thì ngươi là con trai độc nhất của Hình Đỉnh Thiên? Tuy các ngươi là đệ tử của Trảm Không Kiếm môn nhưng lại vi phạm vào luật cấm kỵ của các thành trì nhân loại tội không thể tha được.
- Ta vi phạm luật gì? "Tiểu Minh khoanh tay đứng đó liền hỏi ngược lại y".
- Tiểu tử chớ ngông cuồng, riêng về việc thiếu tôn trọng với tiền bối ta hoàn toàn có thể xử tội chết ngươi ngay bây giờ? "Ánh mắt hắn lại thêm lạnh lẽo hơn, nhiệt độ liền giảm xuống cực độ, nhiều người phải lui lại ra xa, Lập Địa và Bạch Nguyệt thì đang run lên cầm cập rồi chỉ có tiểu Minh bình thường đứng đó".
- Cũng có chút bản lãnh, nhưng thiên tài phải còn sống mới có thể trở thành thiên tài được.
"Lão huynh, phiền phức này cứ để ta được không?" Là lão tổ Nguyên Bảo tông ngồi trên tầng truyền âm tới.
"Ồ hóa ra là kẻ đã mạo phạm tới Nguyên huynh đây sao, được vậy ta chỉ trừng phạt nhỏ rồi đuổi trục xuất chúng ra khỏi thành".
"Đa tạ lão huynh"
- Người đâu trục xuất bọn chúng ra khỏi thành.
- Này ta nói ngươi lão đầu? Thứ nhất ngươi là ai? Thứ hai lão còn chưa trả lời cho ta biết ta phạm luật cấm nào? "Tiểu Minh không nhanh không chậm hỏi".
- Muốn chết. "Là y giận giữ hét lên, mặc kệ lần truyền âm vừa rồi, hắn đường đường là Hóa Thần bao nhiêu năm, nay lại có tiểu tử vắt mũi chưa sạch lại giám vô lễ với hắn như vậy".
Một tay y liền chộp tới, lập tức trên không trung một quỷ trảo bằng lửa hiện lên trên đầu tiểu Minh.