Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

Chương 19

Nhìn Trần Mặc ngồi xổm trước giường xoa bóp chân cho mình, Cố An trong lòng không biết có bao nhiêu vui vẻ, cảm thấy mình thật giống như hoàng đế, còn Trần Mặc chính là tiểu thái giám hầu hạ hắn.

“Tiểu Mặc Tử, đem nước rửa chân đến cho ta.” Cố An vừa đắc ý liền dễ dàng trèo lên đầu người ta.

“Ngươi vừa gọi ta là gì?” Trần Mặc nghiến răng nghiến lợi hỏi, nắm lấy cái chân bánh bao kia, âm thầm dùng sức.

“Á, đau quá!” Cố An lập tức sửa miệng: “Mặc ca ca, ta gọi ngươi là Mặc ca ca!”

Trần Mặc bất đắc dĩ cười, đứng dậy, rót một ly nước đưa cho hắn, “Uống đi.”

Cố An cầm lấy ly nước ừng ực uống một hơi, uống đắc quá mau, nước theo khóe miệng tràn ra, thấm ướt cả áo. Trần Mặc thấy thế, không khỏi than nhẹ một tiếng, rút khăn tay ra khỏi túi quần giúp hắn lau miệng.

Động tác này chỉ là trong phút vô ý mà sinh ra, lau xong cả hai đều bất giác ngẩn người.

Cố An nghĩ không ra Trần Mặc sao lại ôn nhu với mình như thế, chóp mũi còn lưu lại mùi hương của chiếc khăn, cũng là vị đạo đặc trưng của Trần Mặc. Trước đây lúc hai người còn quấn quýt bên nhau, hắn mỗi ngày đều có thể ngửi thấy mùi hương này, không phải mùi nước hoa, mà là mùi thơm tự nhiên của cơ thể. Vị đạo này hắn đã sớm khắc sâu trong tâm khảm, lần cuối ngửi được là cách đây hai năm, giờ nghe lại một lần nữa, hắn lại cảm thấy xa lạ.

Để giảm bớt không khí xấu hổ giữa hai người, Cố An hóa thân thành trinh tiết liệt nữ, nắm chặt cổ áo mình, lui đến góc giường: “Ngươi trêu ta?! Ta sẽ không theo ngươi đâu! Người ta vẫn là hoàng hoa khuê nữ a!”

Trần Mặc khóe miệng run rẩy, ném khăn về phía hắn: “Cái khăn này tặng cho ngươi luôn, thứ gì chỉ cần qua tay ngươi đều trở thành đáng khinh.”

Cố An lập tức nổi xung: “Ngươi mới đáng khinh! Thời đại này tên nào còn xài khăn tay đều đáng khinh!!”

Trần Mặc phớt lờ hắn, cũng không thèm giúp hắn thoa thuốc nữa, mở máy tính theo dõi giá cổ phiếucùng tin tức về thị trường chứng khoán.

Cố An nhích lại, nịnh nọt: “Trần tổng, giới thiệu vài loại cổ phiếu cho ta chơi thử xem.”

“Ngươi muốn mua cổ phiếu?”

“Tiền đẻ ra tiền, ai không muốn a.”

“Ngươi có tiền sao?”

“Có a, tháng nào mẹ ta cũng cho phí sinh hoạt nha!”

“22 tuổi, còn xòe tay xin tiền ba mẹ, ngươi không thấy hổ thẹn sao?”

“Mẹ ta cưng ta, nguyện ý chu cấp cho ta, ngươi hâm mộ a?”

“Sau này đừng xin tiền ba mẹ nữa, ta cho ngươi.”

“Sao ta lại cảm thấy mình giống như tiểu tình nhân của ngươi thế nhỉ?”

“Đừng vọng tưởng, ngươi là nhân viên của ta, đây là phát lương cho ngươi.”

“Được rồi, ngươi nói tiền lương thì là tiền lương.”

“Ân, ta lấy lương của ngươi giúp ngươi mua cổ phiếu.”

“Khoan đã, ý ngươi là ta không được trực tiếp lãnh lương?”

“Đương nhiên, đưa tiền cho ngươi, ngươi lại đi mua mấy thứ máy ảnh hạ lưu?”

“Máy ảnh có gì mà hạ lưu?! Nó tuyệt không hạ lưu!!”

“Thiết.”

“Nó thần thánh, vĩ đại, chúng ta có thể dùng nó ghi lại những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc sống!”

“Thiết.”

“Ngươi thiết cái gì mà thiết!”

……

“Ai ai~~~ Mặc ca ca, ngươi đừng trấn lột mắt kính của ta a! Mau trả cho ta, ta không thấy đường!”

……

Trần Mặc ném cái kính lên bàn máy tính, sửa sang lại quần áo, vừa ra khỏi phòng vừa nói: “Ta về công ty, ngươi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, chờ chân hết đau rồi hãy đi làm.”

Cố An y như tên mù lê lết trên giường, mò mẫm xung quanh tìm mắt kính.

Trần Mặc đi tới cửa, đột nhiên hỏi: “Vừa rồi người kia là ai?”

“Người nào?”

“Người ngồi ăn cơm với ngươi.”

“Hắn là bạn trai của Đinh Đinh.”

“Nga.” Trần Mặc nở nụ cười, “Ta đi đây.”

“Uy! Ngươi đừng đi, mắt kính!! Đưa mắt kính cho ta!!”

……

Lúc Trần Mặc xuống lầu, tâm tình đặc biệt thư sướng. Khi hắn thấy Vệ Đinh và Trầm Huyên quấn lấy nhau thành một khối, càng cười ngoác đến mang tai.

“Tiểu bằng hữu, ta đi đây, lần sau lại đến thăm các ngươi.” Hắn cười tạm biệt Vệ Đinh, đi tới cửa lại quay đầu, phun ra một câu từ tận đáy lòng: “Hai người các ngươi thực xứng đôi, hảo hảo bên nhau nga.”

Vệ Đinh kinh ngạc há mồm, bỗng nhiên cảm thấy này tên hồ ly này còn vô lại hơn cả Cố An.

Vệ Đinh cảm thấy xót xa cho bản thân, tại sao xung quanh mình không có lấy một người bình thường.

Cố An thì khỏi nói, hắn trước giờ chưa từng làm được chuyện gì nghiêm túc đàng hoàng, hiện tại còn thêm một tên hồ ly, Vệ Đinh đoán những ngày tháng sau này nhất định sẽ không được bình yên.

Sở Hiểu Phong miễn cưỡng coi như là một người bình thường, nhưng là hắn vừa nhìn thấy cảnh sát ca ca liền một bộ dáng si ngốc, mấy ngày liền hắn cứ đóng đinh ngay đầu đường, không quét dọn phòng ốc, cũng không giặt quần áo, Vệ Đinh nghi một ngày nào đó phòng hắn sẽ biến thành tổ sâu ổ kiến mất.

A Bố thì luôn thần thần bí bí, ngày nào cũng ở lì trong phòng không biết để làm cái gì, ngay cả ăn cơm cũng là trốn trong phòng ăn một mình, Vệ Đinh cảm thấy nếu nàng cứ tiếp tục ru rú trong nhà, trên đầu nhất định sẽ mọc cả nấm.

Cuối cùng là Trầm Huyên, nhắc tới hắn, Vệ Đinh liền đau đầu. Bên nhau một thời gian, Vệ Đinh bắt đầu hoài nghi phải chăng trước kia hắn chịu ngược đãi quá nhiều, khuyết thiếu cảm giác an toàn trầm trọng! Cả ngày cứ y như ruồi bọ, không ngừng kêu ong ong bên tai Vệ Đinh. Không thể làm cái này, không được làm cái kia, ngày nào cũng đặt ra quy củ, nói cả trăm ngàn lần rồi mà hắn vẫn muốn tua lại. Ban đầu Vệ Đinh còn nhẫn nại phối hợp với hắn, cam đoan sẽ không thương ai ngoài hắn. Dần dà, Vệ Đinh thật sự chịu được không nổi nữa, chỉ cần hắn bắt đầu tụng, liền nhét hai cục bông gòn vào lỗ tai giả điếc.

Từng ngày từng ngày trôi qua, bình thản mà vui vẻ.

Vào một buổi tối trước ngày sinh nhật thứ 22 của Trầm Huyên, Vệ Đinh đang ở trong nhà lên mạng.

Đột nhiên biểu tượng QQ dưới taskbar nhấp nháy, Vệ Đinh mở ra, vừa nhìn liền vẻ mặt hắc tuyến.

Ta êu Đinh Đinh: Đinh đinh, nick mới này hay không?

Dương Khang: ……

Ta êu Đinh Đinh: Ngươi cũng đổi nick đi.

Một chưởng đánh bay: Đổi rồi đó.

Ta êu Đinh Đinh: Tên này là có ý gì?

Một chưởng đánh bay: Chữ sao ý vậy.

Ta êu Đinh Đinh: Ngươi dám đánh ta?!

Một chưởng đánh bay: Đánh ngươi thì đã sao?!

Ta êu Đinh Đinh: Bỏ đi, không thèm tính toán với ngươi, nhỏ con như ngươi đánh lại ta sao?

Một chưởng đánh bay: Đánh không lại thì cắn chết ngươi!

Ta êu Đinh Đinh: Ta biết ngươi là con cún nhỏ rồi, coi như ta sợ ngươi đi, được chưa?

Một chưởng đánh bay: Này còn nghe được.

Ta êu Đinh Đinh: Mai là sinh nhật ta rồi.

Một chưởng đánh bay: Ta biết.

Ta êu Đinh Đinh: Chuẩn bị quà cho ta chưa?

Một chưởng đánh bay: Chưa.

Ta hận Đinh Đinh: Ngươi nuốt lời!

Hận thì hận đi: Ngày nào ngươi cũng sát bên ta, làm sao có thời gian ra ngoài mua quà.╮[╯▽╰]╭

Ta hận Đinh Đinh: [╰_╯]

Hận thì hận đi: [ngoáy mũi]

Ta hận Đinh Đinh: Đinh Đinh, ta rất nhớ ngươi.

Hận thì hận đi: [tiếp tục ngoáy mũi]

Ta hận Đinh Đinh: Ta muốn gặp ngươi.

Hận thì hận đi: Ngươi mới từ nhà ta trở về mà!

Biểu tượng QQ của Trầm Huyên xám lại, Vệ Đinh lại gửi đi mấy dòng tin, nhưng hắn không trả lời.

Vệ Đinh cảm thấy bất khả tư nghị, hắn sẽ không chạy đến đây thật chứ?

Qua nửa giờ, dự cảm Vệ Đinh rốt cuộc đã được chứng thực. Trầm Huyên thật sự đến, nhưng là leo cửa sổ mà vào.

Có lẽ khi yêu ai cũng trở thành kẻ ngốc, mới xa nhau một giây đã nhịn không được mà nhớ nhung.

Nhìn Trầm Huyên đứng trước mặt mình, trên mặt mang nụ cười xán lạn chói lóa, trong lòng Vệ Đinh ngập tràn hạnh phúc ngọt ngào.

Trầm Huyên giang rộng đôi tay về phía hắn, giây tiếp theo, hắn liền sà vào lòng Trầm Huyên.

Bọn họ ôm nhau, và hôn, hai cái lưỡi ngươi truy ta đuổi, cuối cùng quấn lấy nhau, chia sẻ ngọt ngào.

Thân thể chặt chẽ quyện vào nhau, màn hôn kích tình vừa kết thúc, hạ thân bọn họ sớm đã có phản ứng, chậm rãi nhích đến cạnh giường, rồi cùng ngã xuống giường.

Vệ Đinh tựa lên người Trầm Huyên, ngạnh vật nơi khố hạ cọ xát, tư thế hết sức ái muội kia trong nháy mắt liền khiến súng lên nòng.

Trầm Huyên mạnh mẽ lật người, đem Vệ Đinh đặt dưới thân, nhìn vào mắt hắn, hỏi: “Đinh Đinh, nguyện ý cho ta không?”

Vệ Đinh chớp chớp mắt, không gật đầu cũng không lắc đầu.

“Ngươi không nói lời nào ta coi như ngươi chịu rồi đấy.” Trầm Huyên sợ hắn cự tuyệt, cúi đầu chiếm lấy đôi môi hắn.

Lại xài chiêu này?! Vệ Đinh ngẩn người một lúc, bắt đầu giãy dụa.

Trầm Huyên sớm đã bị dục vọng che lấp lý trí, không cho hắn có cơ hội phản kháng, lấy thân thể gắt gao áp hắn, vươn tay cởi quần hắn, miệng còn trấn an.

“Đinh Đinh, đừng sợ, ta sẽ không làm ngươi đau.”

……

“Cho ta, ta nhịn không được nữa.”

……

Quần bị cởi , quần lót cũng bị lôi xuống dưới. Hạ thân đột nhiên khỏa lộ trong không khí, Vệ Đinh hít một ngụm lãnh khí, cắn tay hắn một cái, ý đồ làm cho hắn tỉnh táo lại.

Cánh tay bị cắn đau, nháy mắt dập tắt dục vọng. Hắn ngẩng đầu, nhìn Vệ Đinh, trong mắt tràn đầy ủy khuất: “Đinh Đinh, ngươi không thương ta sao?”

Vệ Đinh há hốc, thế này là thế nào a?

“Ta biết, ngươi nhất định không còn thương ta nữa.”

Vệ Đinh: ……

“Không ngờ ngươi lại thay lòng đổi dạ nhanh như vậy.”

Vệ Đinh thật muốn một chưởng đánh chết hắn.

“Chuyện ngươi hứa với ta đã quên sạch rồi phải không?”

Vệ Đinh trợn trắng mắt, đưa tay mò mẫm quần lót của mình.

“Ngươi đã hứa với ta, sẽ yêu ta cả đời, vĩnh viễn không thay lòng.”

Vệ Đinh ở trong lòng mắng ầm, tất cả đều là ngươi ép ta.

“Ta mặc kệ, ngươi nếu đã thay lòng, ta liền giết chết ngươi.”

Vệ Đinh rốt cục cũng đã tìm được cái quần lót, trực tiếp tròng lên đầu hắn.

Chiến trận hết sức khốc liệt, Trầm Huyên bật dậy, gỡ cái quần lót trên đầu xuống, gầm rú lên trước mặt Vệ Đinh: “Kháo! Lão tử hôm nay không giết ngươi không được!”

Vệ Đinh linh hoạt né tránh, nhảy xuống giường, dùng sức đẩy hắn ngã lăn quay trên giường.

Đầu đập vào tường, Trầm Huyên oai oái kêu to: “Ách ba thúi! Ngươi đợi đấy!!”

Vệ Đinh lấy một cái hộp gì đó từ ngăn tủ ném cho hắn.

Trầm Huyên nhìn cái hộp nhỏ trong tay, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

Không đợi Vệ Đinh trả lời, hắn lại hưng phấn cười khoái chí: “Quà sinh nhật sao? Đây là quà ngươi tặng cho ta phải không?”

Bình tĩnh được hồi lâu, Vệ Đinh bắt đầu thiếu kiên nhẫn .

Không thể nói chuyện quả thật đáng thương mà, hắn rất muốn rống vào mặt đối phương: Thứ này chả có liên quan cái rắm gì với quà sinh nhật a!!

Thật ra hắn đã sớm muốn nói cho Trầm Huyên biết, lúc nãy không phải không muốn làm, ai~~~ mà là muốn làm tốt công tác chuẩn bị, trong cái hộp chứa gel bôi trơn, là mấy hôm trước hắn đặt mua trên mạng.

Tuy rằng quan hệ giữa hai người đã thân mật lắm rồi, nhưng làm chuyện đó còn có thể khiến tình cảm thăng hoa hơn bữa, Vệ Đinh đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, hắn cũng biết mình thế cô sức yếu, căn bản không có năng lực áp đảo Trầm Huyên, hắn đọc trên mạng, bên bị áp lần đầu tiên sẽ có chút đau, cho nên hắn mới mua gel bôi trơn, hoàn toàn là nghĩ cho bản thân, không liên quan gì tới quà sinh nhật.

Trầm Huyên mở hộp, lấy tuýp gel ra, đọc hướng dẫn sử dụng trên thân tuýp, trầm mặc một lát liền hưng phấn: “Đinh Đinh, ngươi hư lắm nha, cư nhiên đem thân thể của chính mình làm quà sinh nhật tặng cho ta!”

Nghe xong những lời này, Vệ Đinh chỉ cảm thấy khí huyết trong cơ thể bỗng nhiên cuồn cuộn dâng trào đến lợi hại, thiếu chút nữa phun ra một búng máu lớn.
Bình Luận (0)
Comment