Hoan Nghênh Đến Nhà Trạch Nam

Chương 6

Vệ Đinh là một người bình thường, có nội tâm cũng bình thường.

Vui vẻ thì cười, thương tâm thì khóc, nỗ lực rồi hy vọng được công nhận.

Hắn vẫn hay than thở với Đẹp Trai lầu ba vì không có comment, vì viết áng văn này, đã đầu tư toàn bộ tâm huyết, nhưng hiệu quả vẫn không như mong đợi.

Bất quá hắn cũng chỉ là oán giận ngoài miệng thôi, hắn vững tin nỗ lực nhất định sẽ được hồi báo, nhưng không ngờ hồi báo lại tới nhanh như vậy.

Buổi sáng ngủ dậy, Vệ Đinh mở máy, cứ theo thường lệ truy cập trang web văn học, vào thăm tác phẩm của mình, kéo chuột xuống, cả người liền ngẩn ra.

Một bài comment xếp trên cùng, số lượng từ không nhiều lắm, nhưng phi thường kích động lòng người.

Cốt truyện tình tiết không tệ, cố lên.

Vệ Đinh vô cùng kích động, nhưng hắn kích động không phải vì những lời này, mà là vì người để lại comment này.

Tên người comment rõ ràng rành mạch hai chữ: Hỏa Viêm.

Đại Thần Hỏa Viêm?

Tác giả mà ta thích nhất?

Thực là bất khả tư nghị!

Vệ Đinh muốn điên cuồng la lên!

Lập tức đứng dậy, học theo King Kong đấm ngực chạy vòng vòng trong phòng.

Phát tiết xong cảm xúc kích động, Vệ Đinh ngồi vào trước máy tính, tra lại địa chỉ IP, xác nhận kết quả, comment này quả thật là của Đại Thần Hỏa Viêm, vừa đăng không lâu, đúng bốn mươi phút trước.

Tim đập loạn đến lợi hại, Vệ Đinh vội vã bưng ngực, sợ tim mình sẽ đột nhiên nhảy tót ra ngoài.

Nhìn phản hồi này, Vệ Đinh dào dạt đắc ý.

Không comment, không favorite, không ai ghé xem, mặc kệ!

Đại Thần comment cho ta! Đại Thần thưởng thức ta! Đại Thần khen ta văn chương bay bổng!

Suốt cả buổi sáng, Vệ Đinh đắm chìm trong niềm hạnh phúc vô biên “Đại Thần comment cho hắn” khó tự kềm chế, chỉ cần có khách hàng đến mua hoa, hắn liền hướng về phía người ta mà cười ngố.

Tâm tình cực tốt, mua một tặng một. Người ta mua cái gì hắn tặng cái đó, khiến khách hàng không hiểu gì cả, đều cảm thấy trong chuyện này có chút kì quặc, nhận hoa xong liền bỏ chạy thoát thân.

Giữa trưa, Sở Hiểu Phong từ lầu hai đi xuống vừa vặn thấy Vệ Đinh tặng một nhánh hoa tươi cho khách.

Sở Hiểu Phong kinh ngạc há miệng thật to, qua một hồi lâu mới hỏi: “Tiểu chủ nhà, ngươi bán loại Uất Kim Hương này 30 đồng một nhánh, giá vốn đã gần 20 đồng, ngươi còn tặng không thêm một nhánh, thế chẳng phải là lỗ nặng sao?”

Vệ Đinh cười ngu, nhảy chân sáo trở vào cửa hàng lên mạng.

Sở Hiểu Phong gãi gãi đầu, cảm thấy thật mù mịt.

F5 trang web, Vệ Đinh cười càng ngố hơn.

Sức ảnh hưởng của Đại Thần quả nhiên không giống người thường, mới qua vài tiếng đồng hồ, đã có hơn mười comment, comment của Đại Thần vẫn xếp trên cùng, số lượng người thích bên dưới tăng thêm hơn ba mươi.

Vệ Đinh hướng phía Sở Hiểu Phong vẫy tay, đang chuẩn bị khoe, liền thấy Trầm Huyên từ bên ngoài đi vào.

“Hi, tiểu ách ba.” Trầm Huyên đi đến trước bàn máy tính, vui vẻ nhìn Vệ Đinh: “Ngươi trông thật cao hứng nha.”

Vệ Đinh ghét nhất bị người khác gọi là ách ba.

Nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Trầm Huyên, biểu tình không thân thiện cho lắm.

Trầm Huyên tâm tình xem ra cũng không tệ, cười nói tiếp: “Ta là tới lấy hoa .”

Lấy hoa?!

Vệ Đinh đột nhiên biến sắc.

Lần trước nhập hoa, đã mang ra chợ đêm bán hết một phần, sáng nay lại tặng thêm một phần, hiện tại căn bản không còn đủ hoa giao cho hắn.

Vệ Đinh quýnh quáng, hoàn toàn quên mất Trầm Huyên nhìn không hiểu thủ ngữ, hướng về phía hắn lo lắng ra dấu.

Trầm Huyên quay đầu nhìn Sở Hiểu Phong, tươi cười: “Ngươi hiểu thủ ngữ không? Phiên dịch giúp ta.”

“Nga.” Sở Hiểu Phong gật gật đầu: “Tiểu chủ nhà nói trong tiệm không đủ hoa, hắn bảo ngươi chờ một chút, hắn lập tức đi lại chợ đầu mối giúp ngươi nhập hàng về.”

“Có phải không đây?! Ta cần gấp a!” Trầm Huyên sầm mặt, “Ta thanh toán tiền rồi, ngươi lại nói không bán, sao lại không có uy tín như vậy?!”

Vệ Đinh vò đầu bứt tai, vẻ mặt đau khổ diễn tả thủ ngữ: Thế làm gì bây giờ?!

Sở Hiểu Phong cũng vò đầu bứt tai, vẻ mặt đau khổ hỏi: “Thế làm gì bây giờ?!”

“Cần số lượng lớn như vậy, đến nơi khác mua cũng không còn kịp rồi. Không có hoa, chuyện tốt của ta cũng đi tong.”

Sở Hiểu Phong nhỏ giọng hỏi: “Chuyện tốt gì a?”

“Ngươi hỏi nhiều làm chi? Ta chỉ có thể cho các ngươi biết, hoa này với ta mà nói phi thường quan trọng.” Trầm Huyên lại lé mắt nhìn Vệ Đinh: “Không thể giao hoa, hay là dùng cái khác bồi thường ta đi.”

Vệ Đinh gật đầu, ra thủ ngữ, rồi đi về phía phòng ngủ.

Sở Hiểu Phong đứng một bên phiên dịch: “Hắn nói đem tiền trả lại ngươi.”

“Ta không cần tiền.”

Vệ Đinh dừng bước, quay đầu dùng ánh mắt hỏi hắn.

Sở Hiểu Phong lập tức hiểu ý, liền giải thích hộ: “Ngươi không cần tiền, vậy thì muốn gì?”

Trầm Huyên bước nhanh lên phía trước, một phen nắm lấy cánh tay Vệ Đinh, lôi hắn ra ngoài, “Cứ đi theo ta tự nhiên sẽ hiểu.”

Ra tới khu chợ, sau đó ngồi vào một chiếc xe đua mui trần màu đỏ, Vệ Đinh vẫn chưa hiểu được nên bồi thường đối phương thế nào.

Vệ Đinh nhìn logo đóng trên tay lái — BMW.

Đừng có sờ ta……

Chả trách hắn không cần tiền.

Không máy tính, không di động, không giấy bút, đối phương lại đang lái xe. Vệ Đinh không biết nên làm sao trao đổi cùng hắn.

Đang lúc Vệ Đinh cảm thấy khổ sở, một quyển vở màu lam nhạt ném tới trước mặt hắn.

“Có cái gì muốn nói viết cho ta xem, trong hộc dự trữ có bút, ngươi tự lấy đi.”

Vệ Đinh mở hộc dự trữ, lấy ra một cây bút, xoát xoát xoát viết: Ngươi muốn ta bồi thường ngươi thế nào?

Trầm Huyên nhún vai, bày ra bộ dáng lười biếng: “Cụ thể thì ta còn chưa nghĩ rõ, bây giờ ta muốn đến trường lên lớp, ngươi bồi ta đi.”

Vệ Đinh một bên nghiến răng một bên viết: Ta còn phải mở tiệm! Không rảnh điên với ngươi! Cùng lắm ta bù thêm cho ngươi năm trăm đồng được không?

Trầm Huyên cười nhạo: “Ngươi cảm thấy ta túng tiền lắm sao? Ta nói sao ngươi nghe vậy là được rồi, nếu ngươi làm ta vui vẻ, hoa trong tiệm ngươi ta mua hết.”

Nhìn bộ dáng vênh váo kia của hắn, Vệ Đinh phùng má, ghé người đến trước mặt hắn, ở trên tay hắn viết vài cái chữ to: Có tiền thì hay lắm sao!

“Ranh con.” Trầm Huyên cười đến hưng phấn, vươn bàn tay vừa được viết kia cọ cọ lên mặt Vệ Đinh, đem toàn bộ mực đen quệt trên mặt hắn: “Ngươi sao mà trẻ con thế không biết!”

Vệ Đinh hất tay hắn ra, tức giận nhìn ra bên ngoài.

Trầm Huyên ngắm khuôn mặt nhìn nghiêng của Vệ Đinh trong kính chiếu hậu, trong mắt ý cười càng sâu .

Khuôn mặt trắng muốt biến thành mặt hề, thoạt trông thực buồn cười. Cặp mắt hạnh to mà sáng ngời, lông mi rất dài, cong vút tự nhiên, mười tám tuổi rồi mà trên mặt vẫn mang nét trẻ con, tóc bị gió thổi rối tung, càng đặc biệt lộ rõ vẻ ngây ngô non nớt.

Trầm Huyên một bên lái xe, một bên trộm nhìn hắn, khóe miệng không ngừng nhếch lên, thật lâu không rời mắt.

Chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ tiến vào trường học, tuyệt không giảm tốc độ.

Tối qua trời đổ mưa to, xe chạy như bay, làm văng nước đọng cao cả thước, dọa đến người đi đường gào thét ỏm tỏi, chạy loạn né tránh.

Vệ Đinh bĩu môi, tên này không chỉ phô trương, khoe của, mà còn vô cùng thất đức.

Xe đỗ trước một dãy lớp học, Trầm Huyên xuống xe , rồi lôi Vệ Đinh từ trong xe ra, dúi tờ một trăm đồng vào tay hắn, ra lệnh: “Mau đi mua cho ta một chai nước khoáng, ướp lạnh, bên trong phải đông đá.”

Vệ Đinh cầm tiền buồn bực, hắn không biết tự mua sao.

“Cứ đi thẳng sẽ gặp căng tin.” Trầm Huyên đẩy hắn về phía trước: “Đừng có ngơ ngơ ngác ngác nữa a, đi nhanh về nhanh, ta ở đây chờ ngươi, nhớ kỹ, phải đông đá!”

Đông đá cái đầu ngươi!

Vệ Đinh cắn răng, nắm chặt tiền chạy vội lên phía trước.

Một bên chạy, một bên nhìn quang cảnh xung quanh, Vệ Đinh chậm rãi dừng bước.

Cây xanh rợp bóng, hương hoa tản mác khắp nơi, ánh nắng chiếu trên lá cây, khiến những giọt mưa lưu lại trên đó lấp lánh tỏa sáng, vườn trường sau cơn mưa trông thực đẹp.

Bầu trời quang đãng, lúc này Vệ Đinh trong lòng đã có chút ưu phiền.

Nếu không gặp tai nạn, hắn hẳn là vẫn được ở trong vườn trường đọc sách.

Năm ấy xảy ra tai nạn hắn đang học lớp 11, từ lúc không thể nói chuyện, cuộc sống hắn liền thay đổi 180 độ, không được đọc sách đã đành, hắn còn phải lo kế sinh nhai.

Một tên ách ba, lại không có tay nghề, muốn tìm việc làm rất khó.

Nếu không có căn nhà cũ kỹ kia, hắn thật không biết mình sẽ sinh tồn thế nào.

Vệ Đinh cật lực lắc đầu, như thể muốn đem toàn bộ phiền não tống khứ hết.

Bi thương rồi, mờ mịt rồi, khóc cũng đã khóc rồi, còn điều gì chưa trải qua? Chính mình không phải vẫn luôn nỗ lực tiếp tục cuộc sống sao?

Lại ngẩng cao đầu, trên mặt trưng ra một nụ cười xán lạn, Vệ Đinh hồi phục lại tâm tình đang tốt, vội chạy tới hướng căng tin.

Đi vào căng tin, Vệ Đinh mở tủ lạnh, khom lưng lục lọi bên trong.

Cầm lên một chai nước khoáng rồi lại bỏ xuống, sau đó cứ cầm lên rồi lại bỏ xuống, mấy chai nước trong tủ lạnh bị hắn lật chỏng lên trời, chính là tìm không ra chai nào đông đá.

Ông chủ căng tin nghĩ hắn đến quậy phá, đứng một bên hung tợn trừng mắt nhìn hắn, “Tiểu bằng hữu, ngươi có mua hay không a? Không mua thì đi chỗ khác chơi.”

Vệ Đinh tùy tiện cầm lấy một chai nước, hướng phía ông chủ cười áy náy, vội móc tiền ra trả.

Ông chủ một bên kiểm tra tiền một bên lẩm bẩm: “Một trăm đồng mua một chai nước khoáng, ngươi đến đổi tiền lẻ à?”

Vệ Đinh lại từ trong ví tiền lấy ra một đồng năm xu đặt lên tủ lạnh.

“Ngươi rõ ràng là có lẻ tiền mà!” Ông chủ đem nguyên tờ một trăm trả lại cho hắn, tiếp tục lẩm bẩm: “Ta đã biết ngươi là đến đổi tiền lẻ.”

Vệ Đinh mắt trợn trắng, nắm tiền chạy đi.

Ông chủ vẫn ở sau lưng hắn lẩm bẩm: “Đám nhỏ bây giờ thực không lễ phép gì hết!”

Chạy tới chạy lui chỉ mất năm phút đồng hồ, tốc độ đã rất nhanh rồi.

Vậy mà lúc Vệ Đinh về đến Trầm Huyên lại chờ mất cả kiên nhẫn, nhận lấy chai nước từ tay hắn, đưa lên trước mắt tỉ mỉ quan sát, sau đó đem chuyện bé xé ra to: “Nước đá đâu? Ta như thế nào không thấy nó đông đá?”

Nghe xong những lời này, Vệ Đinh hận không thể một cước giẫm chết hắn!

Trầm Huyên mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm, lại nói: “Sao ngươi chỉ mua có một chai thế? Không biết tự mua cho mình a? Ta không cho ngươi uống ké đâu nha.”

Vệ Đinh bị hắn tức chết rồi, lửa giận ngùn ngụt bốc lên. Hắn trước giờ chưa từng gặp qua loại người vừa xỉa xói vừa lắm lời lại vừa nhỏ nhen như vậy.

Đem tờ một trăm đồng trong tay vò thành một cục, hung hăng ném vào mặt Trầm Huyên, sau đó đùng đùng đi ra khỏi trường học.

Trầm Huyên nhặt tiền lên, mỉm cười kéo hắn lại, “Ngươi sao dễ nổi giận thế? Ta chỉ đùa với ngươi chút thôi mà, xem ngươi đầu toàn mồ hôi kìa, uống trước ngụm nước đi.”

Nói xong, đem chai nước nhét vào tay Vệ Đinh, còn vươn tay giúp hắn lau đi mồ hôi trên trán.

Trầm Huyên động tác vô cùng nhẹ nhàng ôn nhu, cũng thực tùy ý, Vệ Đinh ngốc lăng, chỉ cảm thấy trong ngực tràn ngập một cỗ ấm áp, đồng thời lại có chút xấu hổ.

Khẽ lui về sau một bước, ôm lấy chai nước khoáng, hùng hổ ực liền mấy ngụm nước lớn, thình lình bị sặc, tiếp đó liều mạng ho khan tới tấp.

“Từ từ uống, có ai giành với ngươi đâu, đồ ngốc!” Trầm Huyên vỗ nhẹ lưng hắn, ngữ khí tuy mang ý trách cứ, nhưng trong mắt lại lộ ra sự thân thiết cùng mấy phần đau lòng.

Ho khan một lát, đã dễ chịu hơn, Vệ Đinh vừa thở phào đã bị Trầm Huyên kéo vào lớp học.

Trầm Huyên vươn tay quàng qua vai hắn, ôm lấy hắn tiến lên phía trước, ngoài miệng oán giận: “Ta hôm nay lại đến muộn, toàn do ngươi hại!”

Liên quan gì đến ta a?

Vệ Đinh hít vào một hơi, trong lòng tự nhắc, đừng tức giận, đừng so đo với loại người ấu trĩ này!

Đi đến cửa phòng học, Trầm Huyên vẫn ôm ghì lấy Vệ Đinh, căn bản không có ý định buông tay.

Vệ Đinh vùng vẫy vài cái, lại sợ gây huyên náo, kinh động người trong phòng học, đành ngoan ngoãn theo hắn đi .

Trầm Huyên ôm Vệ Đinh đi vào lớp, vẻ mặt tươi cười, thần sắc tự nhiên, hoàn toàn không đếm xỉa tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Lão thầy giáo đang giảng bài liếc bọn họ một cái, nhưng cái gì cũng không nói.

Đi đến hàng ghế cuối cùng, Trầm Huyên đẩy Vệ Đinh vào trong, lực tuy không lớn, nhưng mặt Vệ Đinh vẫn bị dán dí lên tường.

Vệ Đinh cả giận! Đứng thẳng thân người, hùng hổ vỗ bàn một cái, phát ra tiếng động thật lớn.

Toàn bộ người trong phòng học sợ ngây người.

Lão thầy giáo sửng sốt mất một lúc mới hoàn hồn, nhẹ nhàng mà ho khan hai tiếng, nói:“Trầm Huyên, bảo tiểu nam bằng hữu của ngươi nhỏ tiếng một chút.”
Bình Luận (0)
Comment