Đan di mẫu mỉm cười nhẹ, bước lên trước. Thấy dấu vết kia dần nhạt đi, nàng nói: “Thứ này là dùng đan thanh để vẽ, từ khi còn là hài nhi trong tã lót, đã được khắc lên bằng một loại mực đặc biệt. Theo thời gian, khi người mang lớn dần, hình vẽ ấy sẽ dần hòa vào làn da, ẩn đi. Chỉ khi gặp một số hoàn cảnh đặc biệt, mới có thể hiện ra lần nữa.”
Mộ Dung Trần nhìn nàng: “Là hoàn cảnh gì?”
Đan di mẫu khẽ cười, dùng một cách nói uyển chuyển: “Là khi... động phòng.”
Nghĩa là, dấu vết ẩn sâu trên thân thể ấy, chỉ khi người mang nó trao thân cho người mình yêu, thì bí mật này mới lộ ra?
Khi Mộ Dung Trần còn đang trầm ngâm suy nghĩ.
Đan di mẫu lại khẽ cười nói tiếp: “Người đã vẽ dấu này lên cô nương này, hẳn phải vô cùng yêu thương nàng. Một bí mật mang theo cả đời, chỉ muốn để người mà nàng tin tưởng đến mức nguyện hiến thân thể biết được, ấy là sự an tâm vô cùng.”
Rồi lại khẽ lắc đầu, thở dài: “Chỉ tiếc, ở cái thế gian này, cho dù là tình lang, mấy ai thực sự đáng để trao trọn niềm tin?”
Mộ Dung Trần liếc nàng một cái.
Đan di mẫu lập tức mỉm cười, dịu giọng: “Chỉ là nói vài câu cảm khái thôi, mong điện hạ đừng trách.”
Nói rồi nàng lại đưa câu chuyện quay về chủ đề chính: “Điện hạ xem, bên cạnh hình vẽ đan thanh ấy, còn có mấy ký tự như cánh hoa này.”
Mộ Dung Trần nhìn lại, thì thấy vết mực kia đang dần dần phai mờ, sắp biến mất không dấu vết.
Đan di mẫu nói tiếp: “Mấy ký tự này, ta từng có dịp may được nhìn thấy một lần, trong một bức bích họa cổ đến từ Lan Nguyệt cổ quốc. Trên bích họa ấy, có những ký tự y hệt như vậy. Chỉ tiếc… ngày nay không còn ai hiểu được nghĩa của chúng nữa.”
Mộ Dung Trần nhìn sang Hoa Mộ Thanh, nhẹ nhàng kéo chăn lên, đắp lại cho nàng, rồi hỏi: “Bức bích họa đó, giá bao nhiêu?”
Đan di mẫu bật cười: “Nếu điện hạ muốn, ta tặng cho người là được rồi.”
Mộ Dung Trần nhướng mày: “Ồ? Chủ nhân Tây Thị lại hào phóng như vậy sao?”
Chính vào lúc ấy, khí thế của một Cửu Thiên Tuế, người mà thế nhân ví như yêu quái quỷ thần cuối cùng cũng tỏa ra.
Ánh mắt hắn sắc lạnh như thể đến từ địa ngục, khiến ngay cả Đan di mẫu cũng không khỏi rùng mình trong lòng.
Nhưng nàng dù sao cũng là chủ nhân của Tây Thị, không đến mức thất thố, chỉ mỉm cười, giọng vẫn thong dong: “Cũng chỉ là lấy vật đổi vật thôi. Ta từ trước đến giờ, chưa từng làm ăn lỗ vốn.”
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi cười: “Hừ, quả là người lanh lợi. Nói đi, ngươi muốn giao dịch gì với ta?”
Đan di mẫu mỉm cười, liếc nhìn người nữ nhân đang nằm dưới lớp chăn bên cạnh hắn, rồi dịu giọng: “Điện hạ thứ lỗi, Tây Thị xưa nay nổi tiếng tin tức nhanh nhạy. Ta cũng chỉ là vô tình nghe được, rằng điện hạ đang âm thầm truy tìm hậu nhân của Lan Nguyệt cổ quốc. Ban đầu ta còn định bán cho điện hạ chút tin tức. Không ngờ giờ xem ra, người đã tìm được rồi, khiến tin của ta chẳng còn giá trị bao nhiêu nữa.”
Lời nói rõ ràng đầy vẻ tâng bốc.
Mộ Dung Trần chỉ nhàn nhạt cười khẩy: “Là tin gì? Nếu có giá trị, ta cũng không ngại hợp tác.”
Nghe vậy, Đan di mẫu cũng bật cười, nói tiếp: “Là về tung tích của Lan Tinh Tử Công Chúa, người đã trốn thoát khỏi Lan Nguyệt cổ quốc mà điện hạ sắp tới sẽ tìm kiếm ở vùng Giang Nam.”
Ánh mắt Mộ Dung Trần chợt tối lại, nhưng vẻ mặt vẫn ung dung, khóe môi cong cong đầy ẩn ý. Hắn hờ hững liếc về phía Đan di mẫu: “Ồ? Tung tích của Lan Tinh Tử?”
Giọng điệu này, như thể hắn chẳng mấy quan tâm đến thông tin đó.
Nếu là người khác giả vờ, Đan di mẫu có thể nhìn thấu ngay lập tức. Nhưng đối mặt với Mộ Dung Trần, dù là một biểu cảm, nàng cũng không thể đoán ra được suy nghĩ của hắn.
Đan di mẫu khẽ cười, lắc đầu: “Xem ra điện hạ sớm đã biết rồi, thôi thì cứ xem như ta tặng không tin tức này vậy. Chỉ mong sau này, khi điện hạ tìm được Lan Nguyệt cổ quốc và thành tựu đại sự, có thể nhớ tới chút giúp đỡ của Tây Thị đêm nay, mà cho phép Tây Thị được đường đường chính chính mở tiệm trong kinh thành?”
Không hổ là chủ nhân Tây Thị, chỉ qua hành động của Mộ Dung Trần, đã đoán được hắn đang mưu tính điều gì.
Chỉ tiếc là, Đan di mẫu tưởng rằng Mộ Dung Trần muốn ngồi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, lại không hề biết rằng giang sơn xã tắc trong mắt hắn, chẳng qua cũng chỉ là vật chôn theo một người nữ nhân mà thôi.
Môi đỏ của Mộ Dung Trần khẽ cong lên, không nói đồng ý, cũng chẳng từ chối.
Đan di mẫu âm thầm rùng mình, quả nhiên là người không thể xem thường, danh bất hư truyền.
Đành cười bất lực: “Thôi thì xem như kết giao một người bạn như Cửu Thiên Tuế vậy.”
Rồi nàng nói tiếp: “Tin tức ta có là: sau khi Lan Tinh Tử trốn khỏi Lan Nguyệt cổ quốc, từng mang theo một thị nữ, lang bạt đến vùng Giang Nam.”
Việc Lan Tinh Tử từng xuất hiện ở Giang Nam, Mộ Dung Trần thực ra đã sớm biết. Cũng chính vì thế, hắn mới chuẩn bị chuyến đi đến Giang Nam sắp tới.
Vì thế hắn khẽ nhếch môi, liếc nhẹ qua Đan di mẫu: “Chút thông tin này, cũng đáng để chủ nhân Tây Thị đích thân đem ra nói một phen sao?”
Mộ Dung Trần xưa nay nói năng luôn phóng túng, bất cần. Với những người như lão Điền, chính trực, trong sạch, sống không thẹn với lòng hắn còn dành chút tôn trọng.
Nhưng với kẻ như Đan di mẫu, xuất thân lai lịch mờ ám, rõ ràng mang mục đích mà đến, thì dù nàng có toan tính gì, hắn cũng chẳng buồn quan tâm.
Dù hiện đang ở ngay địa bàn của đối phương, hắn vẫn là vị Cửu Thiên Tuế cao cao tại thượng, còn thế gian phàm tục, yêu ma quỷ quái cũng chỉ là bụi bặm dưới chân hắn. Một cái liếc nhìn, cũng là sự ban ơn rồi.
Có lẽ chính vì sự kiêu ngạo và bất cần ấy quá đỗi tự nhiên, khiến Đan di mẫu dù bị châm chọc cũng không hề cảm thấy khó chịu.
Nàng chỉ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Điện hạ chớ trách. Tin ta có, là về thị nữ đã theo Lan Tinh Tử đào thoát khỏi Lan Nguyệt cổ quốc.”
Mộ Dung Trần hơi nhướng mày, một tay đặt lên chăn bên cạnh, ngón tay vô tình chạm vào vành tai nhỏ nhắn lộ ra của Hoa Mộ Thanh, cảm nhận được thân nhiệt nàng đang tăng lên đôi chút.
Hắn liếc sang, lòng thoáng căng lại, nhưng nét mặt vẫn lạnh nhạt, không chút xao động.
Đan di mẫu vẫn giữ nụ cười, kể tiếp: “Nghe nói, thị nữ ấy đã cùng Lan Tinh Tử trốn về phía nam, cuối cùng đến được Giang Nam. Nhưng rồi bị ánh hoa lệ của Giang Nam làm cho mê mẩn, lại thấy đại nghiệp phục quốc đã tuyệt vọng nên đã ngấm ngầm đ-ánh thuốc mê Công Chúa, rồi bán nàng cho bọn bu-ôn ngư-ời.”
Đường đường là Công Chúa của một quốc gia cổ, cuối cùng lại bị chính thị nữ của mình bán đứng, ngẫm mà thấy thật đáng buồn cười.
Đan di mẫu kể đến đây, thấy Mộ Dung Trần vẫn chỉ nhếch môi, nụ cười lạnh nhạt như có như không, chẳng thể đoán ra tâm tư thực sự.
Chính dáng vẻ ung dung cười đó lại khiến người ta càng thêm lạnh sống lưng, rùng mình trong vô thức.
Đan di mẫu thầm kinh sợ trong lòng, nhưng vẫn giữ nụ cười, kể tiếp: “Sau khi bán Lan Tinh Tử và cầm được một khoản bạc lớn, thị nữ ấy lo sợ bị phát hiện, liền cải trang, theo một đoàn thương nhân bắc tiến đến kinh thành. Sau đó…”
Nàng dừng một chút, nhìn thẳng vào Mộ Dung Trần: “…sau đó, khi tiên hoàng tổ chức đợt tuyển chọn dân nữ vào cung, thì thị nữ đó cũng đã nhập cung.”
Mộ Dung Trần hơi nhướn mày, liếc nghiêng nhìn Đan di mẫu.
Nàng vẫn mỉm cười.
Quả thực, khi tiên hoàng còn tại vị, từng có một lần rộng rãi tuyển chọn dân nữ nhập cung, lấy danh nghĩa “dân và quý tộc đều bình đẳng”, để dân nữ cũng có thể trở thành quý nhân trong hậu cung.