Đỗ Thiếu Lăng khẽ cau mày, mặc cho thái y bắt mạch, rồi nhìn sang Phúc Toàn, cất giọng khàn khàn yếu ớt: “Thanh Nhi đâu rồi?”
Sắc mặt Hoa Tưởng Dung khẽ biến, Phúc Toàn lau vội khóe mắt đã hoe đỏ, thấp giọng bẩm: “Tâu bệ hạ, Thanh Phi nương nương đã cùng Cửu Thiên Tuế ra ngoài tìm thuốc giải độc cho bệ hạ. Hiện giờ... tung tích vẫn chưa rõ.”
Ánh mắt Đỗ Thiếu Lăng lại thêm phần trầm đục, còn chưa kịp lên tiếng thì thái y đã kinh hỉ đứng dậy, vội bẩm: “Tâu bệ hạ, tâu nương nương, mạch tượng của bệ hạ đang dần ổn định, độc tố đã được giải trừ quá nửa rồi!”
Hoa Tưởng Dung vui mừng phất tay: “Tốt! Tốt lắm! Tất cả đều có thưởng! Long Vệ, truyền lệnh xuống, bệ hạ đã tỉnh lại, thân thể không còn đáng ngại. Bảo chư vị đại thần yên tâm, ai nấy lo chu toàn chức phận của mình!”
Thủ lĩnh Long Vệ lập tức chắp tay lĩnh mệnh, rảo bước rời đi.
Lúc này, Đỗ Thiếu Lăng cuối cùng cũng dời ánh nhìn sang Hoa Tưởng Dung. Thấy dung nhan nàng tiều tụy, đôi mắt thâm quầng hằn rõ mệt mỏi, hắn đoán những ngày mình hôn mê, e là nàng đã vô cùng vất vả.
Hắn khẽ ho mấy tiếng, đưa tay ra với nàng: “Ái phi.”
Hoa Tưởng Dung lập tức nhào đến, nắm chặt tay hắn: “Bệ hạ, người không sao là tốt rồi. Thần thiếp thật sự sợ đến muốn ch-ết!”
Vừa nói, nước mắt đã lăn dài, từng giọt to như hạt châu không thể kiềm lại, cứ như thể đã cố gắng kìm nén quá lâu, giờ mới được bộc phát.
Đỗ Thiếu Lăng gượng cười, nhẹ nhàng vỗ về tay nàng: “Ái phi vất vả rồi.”
Hoa Tưởng Dung vội lắc đầu: “Chỉ cần bệ hạ bình an vô sự, thần thiếp có khổ đến đâu cũng không sợ. Nhưng bệ hạ... sau này đừng dọa thần thiếp thế này nữa, được không?”
Đỗ Thiếu Lăng nhìn nàng đầy yêu thương, ra hiệu cho Phúc Toàn đỡ mình ngồi dậy, trầm giọng hỏi: “Trẫm trúng độc thế nào?”
Hoa Tưởng Dung khẽ khựng lại, ánh mắt lộ vẻ khó xử, nhìn hắn một cái rồi không nói gì.
Phúc Toàn ở bên cạnh khẽ đáp: “Là do Trữ Quý Nhân, kẻ đã bị phế truất.”
Đỗ Thiếu Lăng lập tức nhớ đến người nữ nhân khiến hắn thấy dơ bẩn ghê tởm kia, sắc mặt tối sầm, cau mày hỏi: “Nàng ta có liên quan gì đến việc này?”
Phúc Toàn cúi đầu tiếp lời: “Trữ Quý Nhân vốn biết chút tà thuật cổ độc Miêu Cương. Vì ganh ghét việc bệ hạ trách phạt mình, lại thêm Thanh Phi nương nương được sủng ái, nên nàng ta đã âm thầm hạ cổ độc lên người bệ hạ và Thanh Phi. Độc phát đúng lúc lễ phong phi đang diễn ra.”
Những lời này đều là do Hoa Tưởng Dung cố ý sắp đặt để truyền vào tai Phúc Toàn.
Thấy những lời Phúc Toàn nói khớp hoàn toàn với kế hoạch mình đã bày ra từ trước, Hoa Tưởng Dung khẽ cười trong lòng, rồi lập tức quỳ xuống theo, giọng nghẹn ngào: “Tất cả đều do thần thiếp mờ mắt nhìn không rõ người, mới gây ra đại loạn đến thế này. Thỉnh bệ hạ trách phạt, thần thiếp xin cam tâm tình nguyện chịu ch-ết muôn lần cũng không oán than!”
Nàng nói như rút ruột rút gan, hối hận khôn nguôi, khiến người nghe cũng phải mềm lòng.
Huống hồ, Đỗ Thiếu Lăng vốn dĩ vẫn còn vương vấn nàng vài phần.
Hắn liền khẽ lắc đầu, giơ tay ra: “Ái phi có lỗi gì đâu, chỉ trách tiện nhân kia tâm địa độc ác, lòng dạ hẹp hòi! Phúc Toàn, truyền chỉ, kẻ đã bị phế, Trữ thị, xử lăng trì!”
Phúc Toàn lập tức bẩm: “Trữ thị… đã bị Cửu Thiên Tuế ban ch-ết rồi ạ.”
Đỗ Thiếu Lăng khựng lại một thoáng, rồi gật đầu: “Vậy thì… giáng chức Trữ Hậu Lục! Tiến cử người như thế vào cung, trẫm xem ông ta cũng chẳng có lòng ngay chính gì! Truyền chỉ, Trữ Hậu Lục giáng chức một bậc, tịch thu một nửa gia sản!”
Đây đã là trọng tội! Nếu thực sự bị trừng phạt như vậy, chỉ e Trữ Hậu Lục muốn quay lại trung tâm quyền lực triều đình Đại Lý sẽ là chuyện khó như lên trời!
Thế nhưng, Hoa Tưởng Dung đang quỳ cạnh giường lại chẳng hề có ý cầu xin thay ông ta, chỉ lặng lẽ khóc, vừa lau nước mắt vừa nức nở: “Xin bệ hạ… ngay cả thần thiếp cũng trách phạt đi. Tất cả đều là lỗi của thần thiếp… suýt nữa đã khiến bệ hạ và muội muội…”
Nàng chưa dứt lời đã nấc lên nghẹn ngào.
Đỗ Thiếu Lăng nhìn mà cũng đành bó tay, vươn tay ra kéo nàng lại, dỗ dành: “Đừng khóc nữa. Trẫm còn lạ gì nàng, miệng thì sắc bén mà lòng thì mềm yếu… Dù có sai, cũng là bị người khác che mắt thôi…”
Chưa nói hết câu, nữ quan cải trang thành Liễu Như Thủy đã bưng thuốc bước lên, cung kính bẩm:
“Bệ hạ, đây là giải dược nương nương đã vất vả trăm cay nghìn đắng mới cầu được cho người. Xin người uống khi còn nóng.”
Đỗ Thiếu Lăng ngừng lời, khựng lại một chút, rồi quay sang cười dịu dàng với Hoa Tưởng Dung: “Nếu có lỗi, thì là những kẻ cố tình lừ-a gạt trẫm mới là có tội. Ái phi nàng chẳng có lỗi gì cả, đừng tự trách mình nữa. Mau lau nước mắt đi, nhìn nàng thế này, trẫm cũng đau lòng.”
“Bệ hạ~”
Hoa Tưởng Dung vẫn còn rơm rớm lệ, nhưng hai má đã ửng hồng, liếc hắn một cái đầy e thẹn và trách yêu.
Sau đó nàng quay người bưng lấy chén thuốc, ngẩng mắt nhìn thoáng qua Liễu Như Thủy. Ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, thoáng qua như gió thoảng.
Ngay sau đó lại xoay người lại, khẽ cười dịu dàng, tự tay đút thuốc cho Đỗ Thiếu Lăng.
Đỗ Thiếu Lăng vừa uống một ngụm thuốc, liền cau mày, cảm thấy mùi vị có gì đó không đúng, bèn liếc mắt nhìn.
Hoa Tưởng Dung nhẹ nhàng thổi làn hơi nóng trên miệng chén, mỉm cười nói: “Bệ hạ, loại thuốc này là dược thảo hiếm có đến từ Nam Cương, có thể giúp áp chế độc trùng trong cơ thể người rất hiệu nghiệm.”
“Áp chế?”
Đỗ Thiếu Lăng vốn không phải người hồ đồ, đương nhiên nhận ra được sự khác biệt giữa “áp chế” và “giải độc”.
Nụ cười trên mặt Hoa Tưởng Dung dần thu lại, nàng làm ra vẻ đau lòng mà gật đầu: “Thần thiếp… thật sự đã tìm khắp nơi nhưng vẫn không thể có được phương thuốc giải độc triệt để. Nếu biểu muội… Trữ thị chưa ch-ết, e là vẫn còn có cách. Nhưng Trữ thị lại bị Cửu Thiên Tuế đá một cước mà mất mạng… Vì thế, thần thiếp đành phải lui một bước, cầu lấy loại thuốc này, trước tiên giữ mạng cho bệ hạ đã.”
Lời này nghe thì bi thương, nhưng ẩn ý lại vô cùng sâu xa, rõ ràng đang ám chỉ Mộ Dung Trần cố tình gi-ết Trữ Nguyên Xuân, có ý đồ mờ ám, chẳng qua muốn Đỗ Thiếu Lăng ch-ết trong im lặng.
Quả nhiên, sắc mặt Đỗ Thiếu Lăng liền trở nên khó coi hơn vài phần.
Tuy nhiên, hắn cũng không nổi giận ra mặt, chỉ nhíu mày hỏi: “Vậy thuốc này chỉ có thể áp chế, vẫn chưa thể giải độc hoàn toàn sao?”
Hoa Mộ Thanh đứng bên liền nở một nụ cười nhẹ nhõm, nhìn Đỗ Thiếu Lăng nói: “Cũng không hẳn vậy đâu, bệ hạ. Loại độc này, chỉ cần đợi Thanh Phi muội muội trở về, rồi cùng nàng…”
Nói đến đây, nàng thoáng đỏ mặt, đảo mắt nhìn quanh, có phần ngượng ngùng.
Đỗ Thiếu Lăng không biểu lộ cảm xúc, chỉ lạnh nhạt phất tay: “Lui hết đi.”
Chẳng bao lâu sau, trong Dưỡng Tâm Điện chỉ còn lại hai người: Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung.
Lúc này, nàng mới cúi đầu e lệ, dịu giọng nói: “Loại độc này trong người bệ hạ và Thanh Phi muội muội vốn là một đôi, nếu cả hai cùng g*** h**n, lấy độc công độc, sẽ có thể hoàn toàn giải trừ.”
“Ồ?”
Đỗ Thiếu Lăng cảm thấy thú vị, liền hỏi lại: “Còn có phương pháp giải độc kỳ lạ như vậy sao?”
Hoa Tưởng Dung đỏ mặt gật đầu: “Quả đúng như vậy. Lúc đầu thần thiếp cũng nghĩ là lời đùa cợt, không ngờ… loại độc này lại thật sự có thể được giải bằng cách đó. Chỉ là…”
Nàng ngừng lại, ánh mắt mang theo khó xử nhìn Đỗ Thiếu Lăng, rồi mới nói tiếp: “Chỉ là, nếu sau khi phát độc mà không kịp giải, sẽ bị trùng độc phản phệ mà ch-ết… Mà Cửu Thiên Tuế lại không biết đã dẫn Thanh Phi muội muội đi đâu tìm thuốc, đến nay vẫn chưa có tin tức gì, thật khiến người ta sốt ruột ch-ết mất…”
Đỗ Thiếu Lăng im lặng nhìn nàng, rồi trầm giọng nói: “Đã có thể tạm thời khống chế độc tính, cũng không cần quá vội nhất thời. Chỉ là… chẳng biết giờ này Thanh Nhi thế nào rồi…”
Hoa Tưởng Dung vừa nghe hắn vẫn còn nhớ mong ả hồ ly tinh kia, trong lòng liền như có móng vuốt cào xé, giận đến mức muốn tát hắn một cái.
Nhưng ngoài mặt lại vẫn tỏ vẻ lo lắng: “Đúng vậy… mong sao Thanh Phi muội muội được bình an trở về, đến lúc đó còn có thể cùng bệ hạ giải độc…”