Quỷ Tam quỳ rạp xuống đất, Xuân Hà kiệt sức được Quỷ Nhị đỡ lấy.
“Chủ tử, thuộc hạ… lại để tiểu thư bị người ta bắt đi, tội đáng muôn ch-ết!” - Quỷ Tam vẻ mặt vô cùng khó coi.
Mộ Dung Trần lại bước đến bên những dấu chân hỗn loạn, từ trên nền tuyết nhặt lên chiếc lò sưởi tay có thêu đóa hải đường ẩn nguyệt, nhàn nhạt nói: “Đứng dậy đi, nàng là tự nguyện để bị bắt.”
“!!”
Quỷ Tam kinh nghi ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt Mộ Dung Trần còn sâu thẳm, âm u hơn cả bóng đêm sau lưng hắn, khiến người ta phát lạnh toàn thân, nổi da gà rợn tóc gáy.
Hắn vội cúi đầu, không dám nhìn thêm nữa.
Lúc này Phúc Tử nghe động chạy tới, kêu to: “Tiểu thư đâu? Tiểu thư đâu?! Xuân Hà tỷ, tỷ bị thương rồi!”
Xuân Hà lắc đầu: “Tiểu thư bị người ta bắt đi rồi.”
Phúc Tử trừng mắt: “Lại là ai?! Có phải là con mụ yêu quái già Hoa Tưởng Dung không?! Phải không?!”
Lời này của Phúc Tử khiến mọi người như chợt tỉnh ra.
Ngay cả Mộ Dung Trần cũng quay đầu nhìn nàng một cái. Phúc Tử bị ánh mắt ấy nhìn đến lạnh sống lưng, sợ đến mức trốn ra sau lưng Xuân Hà.
Sau đó liền nghe hắn cười lạnh một tiếng như má-u tanh: “Không tồi, thông minh đấy, có thưởng.”
Quỷ Nhị nhìn Phúc Tử một cái, gật đầu, rồi hỏi: “Vậy còn hai tên này, có cần thẩm vấn không?”
Mộ Dung Trần cười lạnh: “Chặ-t đầ-u đi, Bổn Đốc muốn gửi tặng cho vị hoàng đế sống chán đời kia.”
Quỷ Nhị giao Xuân Hà cho Phúc Tử, lập tức tiến lên, xá-ch hai người đó rời khỏi hoa viên.
Mộ Dung Trần hừ lạnh một tiếng, cũng xoay người rời đi.
Quỷ Tam cúi đầu đi theo, chỉ nghe hắn lạnh giọng nói: “Nha đầu kia, còn dám tự đưa mình vào nguy hiểm. Bổn Đốc chiều nàng đến vô pháp vô thiên rồi…”
Nghe đến đây, da đầu Quỷ Tam liền tê rần, tiểu thư lần này e là đã chọc giận chủ tử thật rồi. Sao lại có thể tự ý để bị bắt như vậy chứ?
__
Trong hoàng cung.
Hoa Mộ Thanh bị quấn trong một tấm vải đen, trực tiếp đưa vào long sàng ở Dưỡng Tâm điện.
Lông mi dài khép lại, gương mặt an tường, trông như đã hôn mê.
Đỗ Thiếu Lăng cau mày: “Sao lại thế này? Người của nàng đ-ánh nàng ấy bị thương sao?”
Hoa Tưởng Dung đứng bên cạnh nghe thấy giọng trách móc đó, trong lòng cười lạnh nhưng mặt vẫn mỉm cười áy náy: “E là Thanh Phi muội muội không chịu theo, nên mới bị đ-ánh ngất.”
Vừa nói, vừa liếc sang Hàm Thúy, người vừa khiêng Hoa Mộ Thanh trở về.
Hàm Thúy lập tức tiến lên, bấm mạnh nhân trung của Hoa Mộ Thanh.
Hoa Mộ Thanh đang "hôn mê" bỗng đúng lúc mở mắt ra, mơ màng đảo mắt nhìn xung quanh, vừa nhìn thấy Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung thì lập tức giật mình, lùi người về sau một chút.
Sau đó mới nghi hoặc hỏi: “Bệ hạ? Thần thiếp… sao lại ở đây?”
Đỗ Thiếu Lăng nhìn dáng vẻ yếu đuối đáng thương của nàng, nghĩ đến chuyện sắp làm, trong lòng không khỏi xao động. Nhưng vì có Hoa Tưởng Dung ở đây nên không tiện gần gũi, chỉ đành mỉm cười nói: “Là trẫm sai người đưa nàng về cung. Trẫm lo độc cổ trong cơ thể nàng, đặc biệt đưa nàng về để giải độc.”
Hoa Mộ Thanh khẽ trợn mắt, ngạc nhiên: “Giải độc? Ca ca chẳng phải đã nói…”
Đỗ Thiếu Lăng thoáng hiện vẻ mất kiên nhẫn nhưng rất nhanh đã che giấu, lại nở nụ cười: “Những lời Mộ Dung Trần nói chẳng qua chỉ để an ủi nàng. Độc của nàng, vẫn cần trẫm đích thân giải mới được.”
Lời này rõ ràng đã mang ý khiêu khích.
Hoa Tưởng Dung đứng bên cạnh cười nhạt đầy mỉa mai.
Hoa Mộ Thanh vẫn làm ra vẻ không hiểu: “Phải… giải thế nào ạ?”
Đỗ Thiếu Lăng liếc nhìn Hoa Tưởng Dung.
Hoa Tưởng Dung lập tức cúi người hành lễ, cười nói: “Vậy bệ hạ cứ việc cùng muội muội giải độc, thần thiếp xin cáo lui.”
Sau đó quay sang cười với Hoa Mộ Thanh: “Muội muội thật có phúc, được bệ hạ tự mình giải độc. Qua ngày mai, e là tỷ phải chúc mừng muội rồi. Từ nay về sau, trong hoàng cung này, muội chính là người có vận may và phúc khí nhất.”
Nụ cười ấy đầy ẩn ý, lời nói cũng chất chứa hàm ý sâu xa.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh cười lạnh, nhưng bề ngoài vẫn giả vờ ngây thơ chẳng hiểu gì, trông đến đáng thương vô tội.
Đột nhiên, nàng ho nhẹ vài tiếng.
Đỗ Thiếu Lăng vội vàng tiến đến, nhẹ nhàng xoa lưng cho nàng. Vừa vỗ vỗ, tay còn lại liền đưa ra, nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh kéo nhẹ về phía mình.
Hoa Mộ Thanh như bị doạ ngây người, cố sức giãy ra lùi về sau, hoảng hốt mà e thẹn nhìn Đỗ Thiếu Lăng: “Bệ hạ… người định làm gì vậy…”
Đỗ Thiếu Lăng liếc mắt nhìn Phúc Toàn đang đứng ngoài cửa, Phúc Toàn liền hiểu ý lui ra ngoài.
Trong Dưỡng Tâm điện, lúc này chỉ còn lại Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Mộ Thanh.
Hắn không còn kiêng dè gì nữa, cười tiến sát lại gần gương mặt nàng: “Làm gì à? Chút nữa Thanh Nhi sẽ biết thôi. Nàng có biết, loại độc trong người nàng là loại gì không?”
Hoa Mộ Thanh đương nhiên biết.
Nàng liếc nhìn ra phía cửa, thầm lẩm bẩm trong lòng, sao còn chưa tới? Thật muốn nôn ch-ết đi được!
Một bên nàng dùng tay chống trước ngự-c Đỗ Thiếu Lăng, thẹn thùng lắc đầu: “Thần thiếp không biết… Bệ hạ, đừng, đừng lại gần vậy… thần thiếp… thần thiếp sợ…”
“Ha ha…”
Đỗ Thiếu Lăng gần như say mê dáng vẻ hiện tại của nàng, liền nắm lấy tay nàng đang chống lên ngự-c mình, cười nói: “Loại độc trong người nàng là một loại chỉ phát tác với nữ tử chưa từng thân mật với nam nhân. Chỉ cần cùng nam nhân hoan hảo, liền có thể giải độc.”
Hoa Mộ Thanh kinh ngạc trừng lớn đôi mắt ngấn nước.
Đỗ Thiếu Lăng đè nàng xuống giường rồng, cố ý ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Cho nên, trẫm thương xót nàng, mới muốn đích thân giúp nàng giải độc.”
Hơi nóng phả vào bên tai khiến Hoa Mộ Thanh suýt chút nữa nôn ra!
Cả người nàng nổi hết da gà, rùng mình từng đợt!
Nàng giãy giụa nhưng sức lực không địch lại Đỗ Thiếu Lăng, liền bị hắn đè hẳn xuống long sàng!
Đỗ Thiếu Lăng bật cười trầm thấp, đưa tay định tháo dây buộc áo choàng của nàng.
Không ngờ, đột nhiên — “Rầm!” — cửa lớn Dưỡng Tâm điện bị ai đó từ bên ngoài đạp tung!
Hoa Mộ Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn.
Chỉ thấy Phúc Toàn cả miệng đầy má-u, bị hất văng vào trong điện cùng với cánh cửa và một người khoác áo bào tím như lan yêu, dung mạo mị hoặc như tiên như ma, thần sắc âm u quỷ dị bước từ ngoài vào, tay vung lên, ném hai vật tròn lăn đến bên long sàng.
Mùi má-u tanh nồng nặc bỗng chốc tràn ngập cả điện!
Hoa Mộ Thanh nghiêng đầu nhìn, hai cái đầu người vẫn còn má-u tươi đầm đìa, lăn lông lốc dưới đất!
Toàn thân nàng lập tức tê rần!
Đỗ Thiếu Lăng thì giận dữ đến đỏ bừng mặt, lập tức ngồi bật dậy, gầm lên: “Mộ Dung Trần! Ngươi muốn tạo phản chắc?!”
“Vút!”
Đám Long Vệ lập tức đồng loạt rút đao ra, chĩa thẳng về phía Mộ Dung Trần!
Thế nhưng Mộ Dung Trần lại bình thản như không, còn mang theo nụ cười quỷ mị: “Cái mũ ‘tạo phản’ to như thế, thần thật không dám đội.”
Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Trần xưng “thần” trước mặt Đỗ Thiếu Lăng.
Hoa Mộ Thanh ngồi dậy, nhìn sang phía Mộ Dung Trần.
Đúng lúc đó, ánh mắt Mộ Dung Trần cũng nhìn về phía nàng, bốn mắt chạm nhau.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ run lên, cảm giác có điềm chẳng lành.
Ánh mắt Mộ Dung Trần lại càng thêm âm u, quỷ dị, chỉ liếc nàng một cái rồi quay sang Đỗ Thiếu Lăng nói tiếp: “Không biết bệ hạ đang làm gì thế này?”
Đỗ Thiếu Lăng giận dữ quát: “Trẫm sủng hạnh phi tử của mình, chẳng lẽ còn phải xin phép ngươi hay sao?!”