Mộ Dung Trần khẽ hừ một tiếng, giơ tay bóp nát tờ giấy mỏng kia thành bụi vụn, rải xuống mặt sông.
Hắn chậm rãi nói: “Nàng ấy hiểu lầm cũng được, không hiểu lầm cũng không sao. Lan Nguyệt, cổ quốc ta nhất định phải nắm trong tay. Không để nàng biết, là vì muốn tốt cho nàng.”
Đúng vậy.
Nếu Hoa Mộ Thanh thật sự là hậu nhân của Lan Nguyệt cổ quốc, thì nàng sẽ trở thành chướng ngại lớn nhất cản đường Mộ Dung Trần thu lấy thế lực Lan Nguyệt cổ quốc.
Đến lúc đó, hai người tất sẽ đứng ở hai đầu chiến tuyến.
Với bất kỳ ai, đó cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng Quỷ Nhị lại cảm thấy, nếu để Hoa Mộ Thanh biết chuyện chưa chắc không có lợi ích gì khác.
Chỉ là…
Quỷ Nhị càng hiểu rõ hơn, dù giờ Mộ Dung Trần có để tâm đến Hoa Mộ Thanh hơn trước, thì trong lòng hắn vẫn chưa thể buông bỏ người nữ nhân năm xưa, người đã là ánh sáng duy nhất giữ hắn sống sót trong khoảnh khắc cận kề cái ch-ết.
“Ngươi quay về trước đi, Quỷ Tứ ở lại.”
Mộ Dung Trần lại mở miệng: “Chuyến đi Dương Châu này, các ngươi không cần đi theo, hãy đến Tô Châu trước. Sau khi điều tra được tung tích Lan Tinh Tử, ta sẽ đến Tô Châu rồi cùng trở về kinh.”
Ý là, sau này sẽ không hợp lại với đại đội nữa.
Quỷ Nhị tất nhiên không có ý kiến, nhưng vẫn hỏi: “Vậy có cần đưa Đại Hoàng Tử điện hạ đến không? Còn mấy nha hoàn bên tiểu thư…”
Mộ Dung Trần khoát tay: “Cứ để các nàng ở lại chăm sóc Thịnh Nhi cho tốt là được.”
Quỷ Nhị gật đầu, rồi tung người biến mất trên mặt sông.
Quỷ Tứ đứng phía sau Mộ Dung Trần, trầm mặc một lúc rồi thấp giọng nói: “Chủ tử, bên Đế Cực…”
Khí thế quanh Mộ Dung Trần lập tức trở nên lạnh lẽo.
Quỷ Tứ bị chấn nhiếp, giọng nói khựng lại đôi chút nhưng vẫn không dừng, nói tiếp: “Lục Công Chúa hiện đang ở triều Đại Lý, đã bắt tay với Hoa Tưởng Dung. Có lẽ đang mưu tính điều gì đó. Đế Cực đã nhiều lần phái người dùng Thiên Điệp tìm ngài, có vẻ như đang định…”
“Hắn định thế nào thì liên quan gì đến ta?”
Mộ Dung Trần bật cười lạnh: “Thứ ta muốn, ta sẽ tự mình quay về lấy không cần hắn ban phát lấy một phần!”
Sắc mặt Quỷ Tứ lộ vẻ khó xử: “Chủ tử, ngài muốn giành lấy binh lực của Lan Nguyệt cổ quốc … chẳng lẽ là để đối đầu với Đế Cực? Nhưng hắn là…”
“Vô lễ!”
Dù Mộ Dung Trần thường ngày lạnh lùng thâm trầm, nhưng hiếm khi nổi giận như vậy.
Quỷ Tứ "phịch" một tiếng quỳ xuống: “Thuộc hạ đáng ch-ết!”
Mộ Dung Trần nhíu mày, im lặng chốc lát rồi quay người bước vào trong khoang thuyền, lạnh nhạt ra lệnh: “Truyền lệnh, khởi hành đến Dương Châu.”
“Rõ!”
Quỷ Tứ vừa đứng dậy liền phát hiện lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trên mặt sông gió lạnh thấu xương, càng khiến người ta rùng mình.
Hắn xoay người, định xuống khoang tìm thuyền phu thì đã thấy Quỷ Tam và Quỷ Lục đang khoanh tay ngồi xổm bên mạn thuyền, nhìn hắn chằm chằm.
Quỷ Tam chặc lưỡi: “Lão Tứ à, ngươi đi một chuyến về mà gan cũng lớn ra rồi đấy!”
Quỷ Lục tỏ vẻ bội phục: “Nghịch lân của chủ tử, chỉ có ngươi dám nhắc tới. Ngay cả Nhị ca cũng không dám.”
Quỷ Tứ bất lực nhìn chỗ hai người đang ngồi, hừ lạnh: “Có tin ta đá các ngươi xuống sông bây giờ không?”
Quỷ Tam khinh thường: “Ngươi có bản lĩnh thì làm đi!”
Quỷ Tứ đành chịu thua.
Quỷ Lục nhảy xuống, vỗ mạnh vào vai hắn: “Có những chuyện, không nên nhắc đến. Trong lòng chủ tử tự có tính toán.”
“Nhưng Đế Cực dù sao cũng là…”
Quỷ Tứ chưa nói hết thì bị Quỷ Tam vội vàng bịt miệng: “Ngươi chán sống rồi sao?”
Quỷ Tứ hất hai người ra.
Quỷ Tam vung tay, bĩu môi: “Năm đó chủ tử vì sao rời khỏi? Sau đó lại ra tay tàn sát An Lạc Vương phủ, ngươi không phải không biết. Nếu không phải sau này bị… Tống Hoàng Hậu níu chân, thì những năm qua Đế Cực chưa chắc đã ngồi vững ngai vàng.”
Quỷ Tứ nhíu mày: “Chủ tử thật sự muốn…”
“Không thì ngươi tưởng vì sao ngài ấy nhất định phải giành lấy Lan Nguyệt cổ quốc?”
“Nếu Đế Cực biết được ý đồ của chủ tử, e là…”
“Cho nên đấy! Cái miệng của ngươi cũng phải giữ kín vào.”
“Nhưng Lục Công Chúa đã đuổi đến cả triều Đại Lý, nàng ta không phải kẻ dễ đối phó.”
“Ngươi gấp gì chứ, chủ tử tự có sắp xếp.”
“…”
Trong khoang thuyền, một chiếc lò sưởi lớn đang tỏa ra hơi ấm dễ chịu Hoa Mộ Thanh thoải mái tựa vào đệm, cầm sách đọc.
Nghe Mộ Dung Trần nói, nàng hơi ngạc nhiên hỏi: “Dương Châu?”
“Ừm.”
Mộ Dung Trần ngồi xuống bên cạnh nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bị hơi nóng hun đến đỏ ửng, khẽ cười nói: “Bổn Đốc nhớ là Hoa Phong xuất thân từ Dương Châu, nàng và mẫu thân cũng từng sống ở đó một thời gian, đúng không?”
Hoa Mộ Thanh hơi sững lại.
Những ký ức đó vốn thuộc về cơ thể này, nói thật thì trong trí nhớ của nàng đã mơ hồ lắm rồi.
Sao Mộ Dung Trần lại đột nhiên muốn đưa nàng đến Dương Châu vậy?
Nghĩ một chút, nàng đáp: “Ta và mẫu thân đúng là từng sống ở Dương Châu vài năm. Chỉ là về sau cuộc sống càng lúc càng túng quẫn nên chuyển về quê. Với Dương Châu… cũng chẳng còn mấy ký ức.”
“Ồ?”
Mộ Dung Trần không ngờ lại có thêm chi tiết này, nhưng rất nhanh hắn đã hiểu ra điều gì đó.
Mẫu thân của Hoa Mộ Thanh vốn là một người thê tử bị ruồng bỏ.
Sau khi Hoa Phong vào kinh ứng thí và đỗ cao, ông ta liền bám víu quyền quý, cưới nữ nhi của một vị quan to thuộc phủ Thượng Đô Hộ, người vốn đã có hôn ước. Vì vậy, ông ta không chút do dự mà ruồng bỏ người thê tào khang và nữ nhi ở quê.
Mẫu tử nàng từ đó không còn ai nương tựa, cuộc sống gian nan thế nào có thể tưởng tượng được.
Cho đến khi mẫu thân nàng lâm bệnh nặng không qua khỏi, lìa đời mà đi.
Lúc ấy, Hoa Phong đang trong giai đoạn quan trọng để bước chân vào Đại Lý Tự. Có lẽ vì muốn tạo dựng danh tiếng tốt đẹp, ông ta mới cho người đưa Hoa Mộ Thanh, người nữ nhi côi cút từ quê lên kinh thành nhưng bên ngoài lại rêu rao rằng, đứa trẻ sống đơn độc ở Dương Châu, ông ta vì lo lắng nên mới đón về chăm sóc.
Thực tế là, quãng thời gian ấy của Hoa Mộ Thanh e rằng còn không bằng một người ăn xin nơi đầu đường xó chợ.
Trong mắt Mộ Dung Trần bất giác hiện lên hình ảnh một Hoa Mộ Thanh gầy guộc, nhỏ bé.
Khoác trên người bộ váy cũ kỹ, ngồi thẫn thờ trong một sân viện vắng lặng tiêu điều.
Không người thân thích, cô đơn đến tội nghiệp.
Tim hắn bỗng co lại đau đớn, ngay cả ánh mắt cũng lạnh đi vài phần. Hắn cười nhạt: “Cứ tưởng Dương Châu đối với nàng là một nơi đẹp đẽ, không ngờ là bổn Đốc đã hiểu lầm rồi.”
Hoa Mộ Thanh thấy hắn vừa nãy còn vui vẻ, chớp mắt đã sa sầm nét mặt cũng thấy khó hiểu, thầm thở dài trong lòng.
Nàng đặt sách xuống, mỉm cười hỏi: “Điện hạ muốn đưa ta đi Dương Châu ngắm lại cảnh cũ quê xưa sao?”
Mộ Dung Trần không trả lời rõ ràng, chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của nàng một lúc.
Hoa Mộ Thanh lại khẽ cười, nghiêng người đến gần hắn hơn một chút: “Điện hạ thật chu đáo, khiến ta cảm động vô cùng.”
Lúc nàng ghé sát lại, hương phấn nhè nhẹ trên người nàng như cánh bướm bay lượn, len lỏi vào khứu giác của Mộ Dung Trần.
Bàn tay đặt trên đầu gối của hắn khẽ siết lại, rồi lạnh nhạt đẩy nàng ra: “Nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, ngồi không ngay ngắn lại còn ra thể thống gì nữa?”
Hoa Mộ Thanh cười khanh khách: “Điện hạ mà cũng dám nói những lời này với ta sao? Không sợ tự tát vào mặt mình à?”
Mộ Dung Trần trừng mắt: “Nàng muốn ch-ết à?”
Không ngờ Hoa Mộ Thanh lại bất ngờ nhào vào lòng hắn, cười khẽ nói: “Đúng vậy, ta là muốn ch-ết. Nhưng điện hạ… nỡ sao?”
Vừa nói, nàng vừa nghiêng mặt, hàng mi hơi nâng lên lộ ra đôi mắt ngấn nước đầy mê hoặc.
Mộ Dung Trần bỗng nghẹn thở, ngay giây sau đã đè nàng xuống bên cạnh lò sưởi.
Bên ngoài, Lâm Nhi lặng lẽ lui ra, cẩn thận buông rèm cửa xuống.
“Hoa Mộ Thanh!”
Mộ Dung Trần trừng mắt nhìn nàng, tức giận quát: “Quả nhiên là nàng muốn ch-ết! Dám trêu chọc bổn Đốc như vậy, không sợ ta nuốt sống nàng sao?!”
Hoa Mộ Thanh nhướng mày, hoàn toàn không hề hoảng loạn chỉ thong thả dùng đầu ngón tay vẽ vòng tròn trước ngự-c hắn, cười cợt: “Điện hạ lúc nào cũng nói mấy câu dọa dẫm ta. Tiếng sấm thì vang, mưa rơi chẳng được bao. Nếu thật có bản lĩnh, ngài thử nuốt sống một lần để ta xem nào?”
“Nàng!!”
Tim Mộ Dung Trần đập loạn không theo nhịp. Một lúc lâu sau, hắn bất ngờ trừng nàng giọng lạnh lùng nói: “Kể từ hôm rời cảng Đông Sơn, thuyền xuôi dòng kênh mấy ngày nay, ngày nào nàng cũng trêu chọc ta. Hoa Mộ Thanh, rốt cuộc nàng muốn khiến ta bẽ mặt hay đang có dụng ý gì?”
Trong lòng Hoa Mộ Thanh thoáng lạnh buốt nhưng khuôn mặt nàng lại càng tươi cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời thẳng thắn nhìn vào mắt hắn, nhẹ nhàng đáp: “Dụng ý gì ư? Điện hạ, ta chỉ thật lòng muốn cùng ngài sống như một đôi phu thê mới cưới trong những ngày này thôi mà!”
Ngày nàng tận mắt chứng kiến cảnh tượng địa ngục nhân gian trong phủ thành chủ Đông Sơn, lòng trả thù của nàng càng thêm kiên định.
Muốn thay đổi hoàng thất triều Đại Lý, nàng phải từ bỏ mọi tình cảm mơ hồ hiện tại.
Vì thế, nàng cho bản thân một cơ hội cuối cùng để buông thả.
Chỉ nửa tháng ở Giang Nam này, chỉ nửa tháng thôi.
Nàng sẽ trao hết tất cả cho Mộ Dung Trần.
Sau khi trở lại kinh thành, nàng sẽ ném toàn bộ đoạn tình này cùng trái tim đã từng buông thả ấy, xuống đáy vực không đáy, không còn mộng tưởng gì nữa.
Dù nàng đã thật lòng đối đãi mỗi ngày, Mộ Dung Trần lại càng thêm lãnh đạm. Giờ đây lại còn nghi nàng có mưu đồ.
Nói không đau lòng là giả.
Nhưng đã quyết tâm buông thả, nàng sẽ không giấu giếm nữa. Trái lại, nàng còn kéo áo Mộ Dung Trần, kéo hắn sát lại gần mình, bật cười khẽ: “Điện hạ, chẳng lẽ… lại không muốn sao?”
Mộ Dung Trần nhìn nàng chăm chú, rồi bất ngờ vươn tay bóp cằm nàng, lạnh lẽo nói: “Hoa Mộ Thanh, chẳng lẽ nàng không biết… bổn Đốc là một thái giám?”
Hoa Mộ Thanh nhướn mày: “Thái giám thì sao? Thái giám chẳng lẽ không thể lấy thê sinh…”
Ừ thì, đúng là không thể sinh con thật.
Nói đến đây, nàng theo phản xạ liếc xuống… chỗ đó của Mộ Dung Trần.
Mộ Dung Trần bị ánh mắt ấy của nàng nhìn đến mức nơi ấy cũng bất giác có phản ứng, lập tức thẹn quá hóa giận, đè nàng xuống, gần như gào lên: “Hoa Mộ Thanh! Nàng điên rồi chắc?!”
“Ha ha ha...”
Hoa Mộ Thanh bật cười lớn, ôm chặt lấy cổ Mộ Dung Trần giọng nũng nịu như mè nheo: “Vậy nên, điện hạ, rốt cuộc ngài có muốn hay không đây?”
Âm điệu ngọt ngào, mềm mại ấy cứ như gió nhẹ, phả thẳng lên mặt, lên môi và vào tận đáy lòng hắn.
Bàn tay đang chống bên tai nàng của Mộ Dung Trần khẽ siết lại.
Bất chợt, hắn bế bổng nàng lên bật cười lạnh: “Đã vậy thì... sao chúng ta không thử đổi một cách chơi thú vị hơn, thế nào?”
Hoa Mộ Thanh bị hắn kéo mạnh đến chóng mặt, đầu óc choáng váng.
Còn chưa kịp phản ứng, nàng liền cảm nhận được tay Mộ Dung Trần đặt lên ngự-c nàng… mà đúng hơn là dải buộc bên ngoài lớp áo.
Hắn nhẹ tay kéo một cái, liền nới lỏng mấy phần.
Rồi hắn ngẩng đầu, khóe môi cong lên đầy tà ý, giọng nói thấp trầm, mang chút đùa cợt: “Đã gọi là tân hôn, chuyện nam nữ tất nhiên không thể quá ít được. Nương tử đã nhiệt tình như vậy, vi phu sao nỡ không đáp lại? Nếu nàng muốn, vi phu... sẽ ngày nào cũng hầu hạ nàng thật vui vẻ, được chứ?”
Hoa Mộ Thanh siết chặt lấy vai áo hắn.
Cúi đầu nhìn người nam nhân trước mặt, gương mặt anh tuấn như tạc, giữa chính tà đan xen.
Đôi mắt dài u uẩn, môi mỏng đỏ rực.
Khuôn mặt như ngọc, vẻ đẹp tựa thần ma.
Một người như thế này… sao lại có thể là một thái giám chứ?