Mộ Dung Trần liếc nhìn thứ đang cầm trong tay, khóe môi khẽ nhếch hiện lên nụ cười nửa như giễu cợt nửa như thản nhiên quen thuộc. Hắn nâng mắt liếc qua Phương Phúc Bằng đang đứng trước mặt, cùng Phương Nhân Thư người hôm qua từng gặp thoáng qua đang đứng sau lưng ông ta.
Chỉ một ánh mắt đó của hắn quét qua, thân mình Phương Nhân Thư run lên lập tức quỳ rạp xuống đất.
Phương Phúc Bằng cũng toát mồ hôi lạnh, vội vàng quỳ theo, không ngừng khấu đầu: “Cửu Thiên Tuế điện hạ, hôm qua là khuyển tử vô tri, mạo phạm điện hạ và nương nương, xin ngài nể tình nó còn nhỏ dại, tha cho nó một mạng!”
Mộ Dung Trần không nói gì, quay đầu liếc sang Tiền Đức Tài đang đứng cạnh.
Tiền Đức Tài trong lòng cũng sợ lắm nhưng không còn cách nào khác, đành phải quỳ xuống, run rẩy nói: “Điện hạ, Phương hội trưởng từng có ơn cứu mạng nô tài. Hôm qua ông ấy đích thân đến dò hỏi thân phận điện hạ, nô tài lỡ miệng gợi ý cho ông ấy một chút. Không ngờ trong nhà ông ấy lại có một quản sự vừa từ Đông Sơn thành trở về, kể về chuyện của ngài ở đó nên ông ta mới đoán được thân phận thật của ngài. Hôm nay đặc biệt đến cầu xin. Nô tài lắm lời, xin điện hạ trách phạt.”
Phương Phúc Bằng nghe Tiền Đức Tài cũng cầu xin rồi, trong lòng càng thêm tuyệt vọng nghĩ thầm vậy chẳng phải mình càng không có cửa sống sao!
Ông ta giận đến muốn phát điên với đứa con quý tử của mình!
Tối qua nghe hắn về nhà lẩm bẩm mấy câu kiểu “Sao có thể được? Làm sao Cửu Thiên Tuế lại đến Dương Châu?”, suýt chút nữa ông đã bị hắn dọa đến vỡ đầu!
Vừa hỏi thì mới biết hôm qua Phương Nhân Thư gặp một đôi phu thê trẻ quý khí bất phàm bên bờ sông Tần Hoài, trêu chọc không thành lại tức giận sai gia nhân dò hỏi.
Trùng hợp thay, cửa hàng nhà họ lại có một quản sự vừa từ Đông Sơn thành trở về, nghe vậy bèn bảo, đại khái là Cửu Thiên Tuế đang bí mật tuần du phía nam.
Phương Phúc Bằng lúc ấy chỉ muốn quỳ xuống xin tha mạng cho con mình!
Chọc ai không chọc, lại đi chọc đến Cửu Thiên Tuế danh chấn thiên hạ? Như thế chẳng phải tội liên lụy đến cả nhà sao?!
Có điều, quản sự kia lại nói, Cửu Thiên Tuế vốn đi Tô Châu, sao lại đến Dương Châu được?
Trong lòng Phương Phúc Bằng cũng không dám chắc, liền dò hỏi được đôi phu phụ kia trọ tại Bồng Lai Các lập tức trong đêm đến tìm Tiền Đức Tài xá-c minh.
Dựa vào ơn cứu mạng năm xưa, ông ta ép Tiền Đức Tài tiết lộ đôi chút. Quả nhiên! Người đó chính là Cửu Thiên Tuế!
Hơn nữa, trước đó quản sự trong nhà còn bảo, Cửu Thiên Tuế lần này nam hạ là dẫn theo nghĩa muội của mình, chính là đương kim Thanh Phi nương nương!
Vậy nói cho đúng, đâu phải đôi phu thê trẻ tuổi nào, mà chính là Cửu Thiên Tuế và Thanh Phi nương nương!
Ch-ết chắc rồi!
Phương Đức Tài tức đến mức vừa về nhà đã lôi Phương Nhân Thư ra đ-ánh cho một trận.
Thế nên sáng sớm hôm sau, ông ta vội vàng dắt theo nhi tử, mang theo lễ vật hậu hĩnh đến tận cửa xin lỗi.
Ông ta sợ đến mức mồ hôi lạnh vã ra như tắm, còn Phương Nhân Thư thì run như cầy sấy trông có vẻ sắp ngất đến nơi!
Dù gì cũng là con ruột, Phương Phúc Bằng dù có sợ đến đâu cũng đành cố lấy can đảm run rẩy nở nụ cười với Mộ Dung Trần, nói: “Điện hạ, nghe nói quê hương của Thanh Phi nương nương từng là Dương Châu. Không rõ nương nương xuất thân từ gia tộc nào? Tiểu nhân tuy chỉ là thương nhân nhưng trong vòng trăm dặm quanh đây, ít nhiều cũng quen biết. Nếu nương nương muốn tìm người thân, tiểu nhân nguyện giúp đỡ sắp xếp.”
Ông ta lo đường của Mộ Dung Trần không thông, nên tính từ phía Hoa Mộ Thanh mà thử một lối khác.
Lăn lộn thương trường nhiều năm, lại làm đến chức hội trưởng thương hội muối, ánh mắt của Phương Phúc Bằng không phải người thường có thể sánh kịp.
Quả nhiên, lời vừa thốt ra liền thấy sắc mặt Mộ Dung Trần vốn luôn lạnh nhạt lạnh lẽo bỗng thoáng hiện một tia thay đổi rất nhỏ.
Trong lòng ông ta mừng rỡ, vội nói tiếp: “Điện hạ, chẳng hay nương nương có phải đang muốn tìm cố nhân? Đừng nói là trong Dương Châu thành, mà kể cả các trấn huyện lân cận, chỉ cần trong vòng năm mươi năm từng có người sống ở đó, tiểu nhân đều có thể tra ra tung tích!”
Nghe vậy, Quỷ Tam bên cạnh mới nhớ đến chuyện họ đang điều tra.
Hắn liếc nhìn Mộ Dung Trần, đúng lúc thấy tay Mộ Dung Trần đặt trên bàn, ngón cái và ngón trỏ khẽ xoa nhau vài cái.
Hắn lập tức hiểu ý, mở lời: “Đã vậy, vừa hay có một chuyện.”
Phương Phúc Bằng thấy người này dám mở miệng trước mặt Mộ Dung Trần, hẳn không phải nhân vật tầm thường, vội quỳ gối, cười nịnh: “Đại nhân cứ việc sai bảo.”
Quỷ Tam liền nói: “Việc này, nếu ở kinh thành có chút quan hệ, chắc ông cũng từng nghe qua. Thanh Phi nương nương là trưởng nữ của tiền Đại Lý Tự Thiếu Khanh, Hoa Phong.”
Phương Phúc Bằng thầm kinh hãi, việc này ông đúng là từng nghe người quen ở kinh thành đồn thổi nhưng khi đó cũng chỉ là lời đồn, chẳng ai xá-c thực, không ngờ lại là thật.
Không biết Quỷ Tam nói ra điều này là có dụng ý gì nên ông ta chỉ mỉm cười không lên tiếng.
Quỷ Tam lại nói tiếp: “Lần này nương nương đặc biệt vòng qua Dương Châu là để tìm lại nơi cố hương. Năm xưa rời quê gấp gáp, nay quay về là muốn nhân cơ hội dựng một từ đường cho mẫu thân đã mất. Chuyện này…”
Mắt Phương Phúc Bằng sáng lên: “Giao cho tiểu nhân là được, tiểu nhân nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa cho nương nương!”
Quỷ Tam liếc nhìn Mộ Dung Trần rồi nói tiếp: “Xây dựng từ đường là chuyện tốt, chỉ là việc thờ phụng trong từ đường, cần ghi rõ tiểu sử của người được thờ. Khi đó Thanh Phi nương nương còn nhỏ, không rõ thân thế mẫu thân nên chuyện quá khứ của mẫu thân nương nương, e là phải làm phiền Hội trưởng Phương tra xét kỹ một phen rồi.”
Phương Phúc Bằng vội vàng xua tay: “Không dám không dám, được phục vụ cho điện hạ và nương nương là phúc phần tu từ ba kiếp của tiểu nhân. Chỉ là… tiểu nhân mạo muội xin hỏi, mẫu thân Thanh Phi nương nương, chẳng hay có phải là… người vthê tử mà đại nhân Hoa Phong năm xưa đã ruồng bỏ?”
Quỷ Tam nhìn ông ta: “Sao? Chẳng lẽ Hoa Phong còn có thê tử nào khác ở Dương Châu sao?”
Phương Phúc Bằng vội vàng lắc đầu xua tay, ánh mắt vừa cẩn trọng vừa sợ hãi liếc nhìn Mộ Dung Trần, thấy hắn không có ý trách cứ mới dám tiếp lời.
Ông ta đ-ánh bạo nói tiếp: “Nói đến Hoa Phong, tiểu nhân đúng là có biết đôi chút. Năm xưa từng gặp mặt vài lần.”
Thấy Mộ Dung Trần không ngăn cản, Quỷ Tam gật đầu: “Nói nghe thử xem.”
Phương Phúc Bằng mới kể: “Con người Hoa Phong ấy à… nói ra thì hơi quá, nhưng thật sự… chẳng phải thứ gì tốt đẹp. Nghe đâu là do chính Cửu Thiên Tuế hạ chỉ xử phạt hắn, chuyện này ở Dương Châu ai nghe xong cũng phải khen một câu: Cửu Thiên Tuế anh minh!”
Nhân tiện còn tranh thủ nịnh bợ Mộ Dung Trần một câu.
Mộ Dung Trần cười khẩy nhìn ông ta một cái, khiến Phương Phúc Bằng lạnh cả sống lưng, không dám buông lời lung tung nữa, đàng hoàng tiếp tục kể: “Khi còn ở Dương Châu, tên đó học hành rất giỏi. Thi Hương đậu giải nguyên, gây chấn động cả mười dặm tám làng. Thêm vào đó lại có ngoại hình khôi ngô nên có không ít nhà quyền quý, hương thân muốn gả nữ nhi cho hắn sớm kết thân để sau này dễ nương nhờ.”
“Nhưng Hoa Phong dù gì cũng sinh ra và lớn lên ở Dương Châu, người ngoài không biết chứ dân thành Dương Châu ai chẳng rõ, trong nhà hắn sớm đã có một tiểu nương tử cực kỳ xinh đẹp rồi! Ài da, tiểu nhân thất lễ, đó chính là sinh mẫu của Thanh Phi nương nương, không nên ăn nói hồ đồ, xin Cửu Thiên Tuế tha tội!”
“……”
Quỷ Tam thấy Mộ Dung Trần nhíu mày, liền quát: “Đừng vòng vo nữa, nói mau!”