Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 498

 
Trong lòng Tống Huệ cười thầm, chuyện này vốn là do phu nhân Trấn Quốc Tướng Quân và mẫu thân nàng âm thầm bàn bạc sắp xếp từ trước.

Nàng mỉm cười gật đầu: “Chu công tử thật có hiếu, ta cũng đến cùng biểu tỷ của ta.”

“Biểu tỷ của nàng?”

Chu Hàm ngẩn người, sau đó tỏ ra hứng thú, đưa mắt nhìn quanh: “Sao không thấy ai cả? Biểu tỷ của nàng chẳng phải là vị tiểu thư gần đây bị bàn tán rất nhiều đó sao?”

Tống Huệ vốn đoán trước được, với Chu Hàm là công tử bột đứng đầu kinh thành, sao có thể chưa từng nghe những lời đồn về Hoa Mộ Thanh?

Tuy nhiên, cách nói của Chu Hàm lại không giống Từ Ngọc, không hề có chút khinh miệt hay trêu chọc.



Như Chu Hàm đây, tuy là hạng công tử ham chơi lười học nhưng vì xuất thân từ gia tộc quyền thế đứng đầu, nên cũng không giống loại thiếu gia trọc phú như Từ Ngọc, chỉ biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu.

Lý do Lan Anh và Tống Huệ chọn Chu Hàm chính là vì tuy hắn nghịch ngợm ham chơi, nhưng từ trước đến nay lại chưa từng gây ra họa lớn.

Ngược lại, nhờ nhà giàu có chống lưng, hắn từng đ-ánh người, gây sự, thậm chí còn bị nhốt vào nha môn phủ Kinh Triệu Doãn.

Nhưng những chuyện đó, trong mắt người khác lại chẳng phải là điểm trừ mà ngược lại còn khiến người ta nể phục.

Ví như lần trước, Chu Hàm bị một viên quan ngũ phẩm tố cáo lên Đại Lý Tự, nói hắn đ-ánh nhi tử mình đến tàn phế.

Nhưng sau điều tra mới phát hiện, thì ra tiểu thiếu gia kia từng cư-ỡng h-i-ế-p một kỹ nữ thanh lâu mà Chu Hàm mới có cảm tình, khiến nàng ấy t-ự vẫ-n.

Chu Hàm nổi giận, tụ tập đám bạn đ-ánh hắn ta gãy mấy cái xương sườn!

Vị quan ngũ phẩm kia không biết con mình có lỗi, sợ đến mức đến tận cửa xin tha.

Nhưng Chu Hàm tính khí cứng đầu, còn tự mình chui vào đại lao phủ Kinh Triệu Doãn.

Hắn tuyên bố rõ ràng: “Gây chuyện thì chịu trách nhiệm, tên đó cũng phải nhận trừng phạt xứng đáng!”

Kết quả chuyện ầm ĩ đến tai Đế Cực.

Ông nổi giận, lập tức cách chức quan ngũ phẩm kia, còn nhi tử ông ta thì bị ché-m đầu ở Ngọ Môn.



Chu Hàm sau đó ngồi t-ù một tháng, ra ngoài lại như chưa có chuyện gì, đi chơi khắp nơi sống thoải mái như thần tiên.

Người nhà khuyên hắn học hành làm việc thì hắn cứ vào tai này ra tai kia, chỉ biết sống ngày nào hay ngày nấy, chẳng ai quản nổi.

Nghe hắn hỏi, Tống Huệ mỉm cười đáp: “Biểu tỷ đang ngồi ở lầu ba. Hôm nay tình cờ gặp được Chu công tử, không biết có thể mời công tử cùng ngồi uống chén trà?”

Vừa nói xong câu đó, Chu Hàm vốn còn tỏ chút hứng thú bỗng quay đầu nhìn Tống Huệ với ánh mắt nửa cười nửa không.

Tống Huệ trong lòng thấy khó hiểu.

Liền nghe hắn thong thả nói: “Ồ… ta nói sao hôm nay mẫu thân ta cứ nhất quyết bắt ta đến đây, thì ra là Nguyệt Lão nghỉ phép, bà ấy lên thay ca rồi.”

Tống Huệ sững lại, mặt thoáng chốc đỏ bừng, Chu Hàm sao lại… nhìn ra được nhỉ? Người này cũng quá thông minh rồi đó chứ?

Mà lời hắn nói tuy châm chọc nhưng lại cực kỳ khéo léo, vừa giữ thể diện cho Tống Huệ, vừa giễu cợt luôn cả mẫu thân của mình.

Nhưng dẫu sao Tống Huệ cũng là cô nương chưa từng trải việc đời, rốt cuộc vẫn hơi xấu hổ.

Chu Hàm lại mỉm cười, tiện tay chỉ một vị trí, nói với chưởng quầy phía sau vẫn đang cung kính theo hầu: “Vậy lấy chỗ kia đi.”

Sau đó ném lại một túi bạc, xoay người rời đi luôn.

Tống Huệ đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng hắn rời khỏi, trong lòng có chút tiếc nuối, nàng đã xem nhẹ tên này mất rồi. Tưởng rằng là một kẻ mê sắc đẹp, chắc chắn sẽ tò mò muốn gặp biểu tỷ, như vậy nếu hắn động lòng sau này chỉ cần thuyết phục Hoa Mộ Thanh là được.

Không ngờ… Chu Hàm lại chẳng mảy may quan tâm?

Có phải mình vừa rồi nói quá thẳng thắn rồi không?



Trong lòng hơi bối rối, nhưng cũng chẳng thể ép buộc được. Nàng đành tiếp tục vòng quanh trên sân thượng, xem những chỗ nào đã được ai đặt, rồi tìm một vị trí tạm coi là phù hợp.

Còn nói đến Chu Hàm…

Vừa từ lầu thượng bước xuống, trong lòng hắn cũng thấy vừa buồn cười vừa bực mình.

Tiểu đồng phía sau nhìn sắc mặt hắn, bèn mỉm cười nói: “Phu nhân cũng chỉ vì lo cho Nhị thiếu gia, dù gì thì…”

Chu Hàm liếc mắt nhìn hắn: “Dạo này ngươi càng ngày càng lắm lời rồi đấy, có phải lại nhận được thứ gì tốt từ chỗ mẫu thân ta không?”

Tiểu đồng vội xua tay: “Tiểu nhân không dám! Không dám thật mà!”

Chu Hàm khẽ cười: “Thành thân có gì hay chứ? Ta chẳng muốn giống như đại ca ta, chỉ cần sống cho sung sướng bản thân là đủ.”

Tiểu đồng liếc nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng nói: “Nhị thiếu gia nghĩ nhiều rồi. Thành thân cũng có chỗ hay, có người quan tâm chăm sóc để tâm lo lắng cho ngài. Tướng quân và phu nhân cũng yên lòng hơn.”

“Quan tâm? Chăm sóc?”

Chu Hàm bật cười mỉa mai: “Nếu giống mấy nữ nhân trong nhà thì ta thà cả đời không lấy thê tử còn hơn.”

Khóe miệng tiểu đồng giật giật, chẳng biết nên tiếp lời thế nào nữa.

Lúc hai người đang nói chuyện, vừa đúng lúc rẽ qua cầu thang tầng ba.

Tầng lầu của Thiên Hương Lâu được xây theo hướng đông tây, muốn xuống lầu một phải đi qua hành lang dài để tới đầu bên kia mới tìm được cầu thang.

Không ngờ, hai chủ tớ vừa bước lên mấy bậc tầng ba liền nghe bên trong truyền ra một trận xôn xao.



Ngoảnh đầu nhìn sang, chỉ thấy vài gương mặt quen quen đang vây quanh một chiếc bàn, tấm bình phong vốn được đặt che chắn cũng bị dời sang một bên.

Chu Hàm cau mày.

Tiểu đồng bên cạnh liền nói nhỏ: “Nhị thiếu gia, đó là Kim Mậu – nghĩa tử của Tổng quản Nội vụ phủ, Triệu Đông Lâm, nhi tử nhà Hộ bộ Tả Thị Lang, thi bao nhiêu năm vẫn chỉ là tú tài và còn có Tôn Hoa Nghiệp, con út của cánh trái Thống lĩnh.”

Chu Hàm dĩ nhiên nhận ra mấy người đó, từng chơi bời cùng nhau vài lần.

Chẳng qua bọn họ đều là hạng người bụng dạ không sạch sẽ, Chu Hàm tuy có giao du qua lại nhưng không hề thân thiết.

Không ngờ lại đụng phải ngay ở chỗ này.

Chỉ nghe bên kia, giọng vịt khàn đặc của Kim Mậu hào hứng kêu to: “Quả nhiên lời đồn không sai! Vị biểu tiểu thư này đúng là quốc sắc thiên hương, có thể xem là đệ nhất mỹ nhân của Long Quốc đó nha!”

Tôn Hoa Nghiệp bên cạnh cũng hùa theo: “Hôm nay đúng là mãn nhãn rồi! Tuyệt sắc như thế, quả là hiếm thấy trên đời!”

Triệu Đông Lâm thì lại giả thanh nhã, ngâm nga một câu thơ:

“Long Quốc hữu giai nhân, tuyệt thế nhi độc lập.”

(Long Quốc có mỹ nhân, tuyệt sắc đứng giữa đời.)

Tiểu đồng phía sau Chu Hàm không nhìn nổi nữa, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mấy người này… công khai trêu ghẹo người ta kìa? Bình thường đâu thấy bọn họ dám làm càn như vậy?”

Chu Hàm cười khẩy một tiếng, vốn định xoay người rời đi.

Không ngờ, lúc này bên kia lại vang lên một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: “Chư vị công tử, hẳn đều xuất thân từ danh môn quyền quý chứ?”

Giọng nói mềm mượt ấy, mang theo vẻ quyến rũ khiến lòng người ngứa ngáy, nghe vào tai liền khiến tim xao động.

Chu Hàm khựng bước.

Chỉ nghe Kim Mậu bên kia bật cười: “Đúng thế, đúng thế! Gia phụ của bọn ta đều là quan lớn nhị phẩm cả đấy! Biểu tiểu thư cảm thấy trong bọn ta có ai lọt vào mắt xanh không?”



Chu Hàm nghe đến đây, lòng hơi động, biểu tiểu thư?

Chẳng lẽ là cô nương đang được đồn đại khắp nơi, có dung mạo như thần tiên nhưng lại dựa vào sắc đẹp, mang tâm cầu quyền trèo cao sao?

Ánh mắt hắn thoáng hiện tia khinh miệt, đang định quay người rời đi thì lại nghe nữ tử kia cất tiếng: “Hóa ra đều là công tử xuất thân nhà quan nhị phẩm? Nhưng không biết, các vị công tử bản thân đã có công danh gì rồi?” 

 
Bình Luận (0)
Comment