Mộ Dung Trần hài lòng gật đầu: “Vậy thì quay về phủ thân vương. Quỷ Tam, đi đón Thịnh Nhi. Quỷ Ngũ, bảo Lâm Tiêu thu dọn cho gọn. Quỷ Lục, bảo người khác chuẩn bị, người cần mang theo đều mang về hết.”
Quỷ Nhị thấy không giao việc cho mình, liền hỏi: “Điện hạ, chúng ta cứ thế trở về phủ thân vương sao? Không cần né tránh giám sát của Đế Cực nữa ạ?”
Mộ Dung Trần cười giễu: “Từ nay về sau, mấy thứ chướng mắt đó tới một tên gi-ết một tên, tới hai tên gi-ết cả hai. Không cần kiêng dè, gi-ết xong thì đem xá-c đến đặt trước Long Uyên Cung của lão già đó.”
Quỷ Nhị khẽ run lên, có chút không hiểu vì sao Mộ Dung Trần bỗng nhiên lại quyết định không ẩn nhẫn nữa mà công khai ra tay.
Nhưng thế này mới đúng với tính cách kiêu ngạo phóng túng, ngang tàng bất kham của Mộ Dung Trần!
Người khác lấy giáo mác đâ-m ta, ta trả lại bằng vàng đập thẳng mặt.
Thật sảng khoái!
Sau khi kinh ngạc, Quỷ Nhị cười, xoa tay, trên người lộ ra khí thế “muốn làm một trận lớn”.
Đám người như họ không sợ ch-ết, chỉ sợ phải sống ẩn nhẫn.
Bị đè nén quá lâu, giờ cuối cùng cũng có thể xông pha một phen!
Vừa định mở miệng, lại nghe Mộ Dung Trần nói: “Ngươi vào cung, truyền lời cho người ở Kim Phượng Cung, nói ba ngày nữa sứ thần người Khương sẽ tới triều kiến, trong lúc đó sẽ nhắc đến khúc nhạc kinh diễm năm xưa của Hoàng Hậu, bảo bà ta chuẩn bị cho tốt.”
Nét cười trên mặt Quỷ Nhị biến mất: “Điện hạ… định liên thủ với Hoàng Hậu sao?”
“Ha.”
Mộ Dung Trần cười nhạt: “Liên thủ gì chứ? Chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi. Việc cấp bách trước mắt, là phải tìm được tung tích nha đầu không sợ trời đất kia.”
Quỷ Nhị gật đầu: “Tìm được tiểu thư rồi, điện hạ định đưa người rời khỏi Long Đô sao?”
Mộ Dung Trần đã quyết định liều một phen, đồng nghĩa sẽ đứng đối lập với Đế Cực tuyệt đối sẽ không để Hoa Mộ Thanh ở lại bên cạnh, để nàng bị liên lụy gặp nguy hiểm.
Mộ Dung Trần gật đầu: “Thông báo cho quản sự biệt viện bên Khánh Sơn, bảo họ chuẩn bị cho tốt, sau khi tìm được người sẽ lập tức đưa nàng và Thịnh Nhi đến đó.”
Quỷ Nhị gật đầu, rồi hơi cau mày: “Chỉ sợ… tiểu thư sẽ không chịu đâu.”
“Nàng dám!”
Cuối cùng Mộ Dung Trần cũng lộ ra chút tức giận: “Ở lại thêm nữa thì trời cũng bị nàng làm thủng mất thôi! Không biết nặng nhẹ, hết lần này đến lần khác tự rước họa! Nếu còn dám không nghe lời bổn vương sắp xếp, bổn vương… dứt khoát đ-ánh ch-ết nàng luôn cho xong!”
Khóe miệng Quỷ Nhị giật giật, thầm nhủ trong lòng: ‘Ngài cũng chỉ giỏi miệng lưỡi thôi, đến lúc gặp tiểu thư, chỉ cần nàng liếc mắt một cái là ngài lại mềm nhũn ra ngay ấy mà.’
__
Bên trong hoàng cung, tại một nơi nào đó.
Đế Cực nhìn chằm chằm hai th-i th-ể dưới đất, sắc mặt âm trầm.
Lý Đức Hải đứng khom lưng bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí không dám thở mạnh.
Một lúc sau, thủ lĩnh ám vệ xuất hiện quỳ phía sau Đế Cực: “Khởi bẩm bệ hạ, ám vệ bố trí quanh phủ Thân Vương, toàn bộ đã bị gi-ết sạch.”
Đế Cực đột ngột xoay người lại.
Một lát sau, ông ta bật cười lạnh: “Ra tay cũng gấp và ác thật, nha đầu đó đối với hắn quả nhiên không phải người bình thường. Đi, điều thêm người. Trẫm phải cho hắn biết, dù có giãy giụa thế nào, cũng không thoát khỏi bàn tay trẫm. Thứ trẫm muốn, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.”
“Vâng!”
Thủ lĩnh ám vệ nhận lệnh, lập tức ẩn mình rời đi.
__
Trưa hôm sau.
Tại điện phụ Long Uyên Cung, Đế Cực vừa bàn việc xong chuẩn bị dùng bữa nghỉ ngơi, vừa bước vào đã nhìn thấy trên giường mát một hàng đầu người đầy má-u tươi xếp thẳng tắp!
Lý Đức Hải giật bắ-n mình, cung nữ đi sau còn hoảng sợ hét lên.
Đế Cực vung tay, đ-ánh ngã chiếc bình sứ xương cao ngang người ở cửa điện.
“Điều thêm người nữa!”
Sau đó, liên tiếp ba ngày tiếp theo, toàn bộ ám vệ vừa phái đi, hoặc là đầu, hoặc là tay chân, hoặc là cả th-i th-ể đều bị ném ở những nơi trong hoàng cung mà Đế Cực thường lui tới khiến toàn bộ hậu cung hoảng sợ, lòng người hoang mang, tin đồn lan khắp nơi!
Đế Cực giận dữ!
Tại Long Uyên Cung, mỗi ngày đều có th-i th-ể quan lại hoặc cung nhân bị khiêng ra ngoài.
Khắp bầu trời hoàng cung, mùi má-u tanh nồng nặc, sát khí âm trầm cuộn lên tầng tầng.
__
Ba ngày sau.
Sứ thần Khương tộc vào triều chúc mừng, bá quan cùng hoan hỉ.
Có sứ thần tại triều nhắc lại, mười lăm năm trước từng đến Long Quốc chúc mừng, may mắn được nghe Hoàng Hậu đương triều cao giọng ngâm khúc ca ngợi non sông gấm vóc, không biết lần này có thể có may mắn được nghe lại khúc ca ấy hay không.
Đế Cực cười đáp: “Hoàng Hậu dạo này thân thể không khỏe, không tiện cất giọng cao ca, mong sứ thần lượng thứ.”
Không ngờ, Mộ Dung Trần lại bước ra, mỉm cười nói: “Hoàng Hậu nương nương hiện đang đợi chỉ bên ngoài điện, nguyện vì bách tính Long Quốc, cao ca cầu phúc để sứ thần Khương tộc lại được nghe thần nhạc Long Quốc, chiêm ngưỡng vinh quang vô song của hoàng thất!”
Hắn nói xong, không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn về phía Tô Nguyên Đức.
Lão già ấy đang nhìn chằm chằm hắn không rời, bốn mắt giao nhau lại thấy Mộ Dung Trần khẽ nở nụ cười với lão.
Lão Hầu gia Trấn Viễn đã gần thất tuần, ngay khoảnh khắc ấy dường như trông thấy bóng dáng người nữ nhi yêu từng rạng rỡ cười vui, mềm mại dịu dàng thuở trước.
Lý trí còn chưa kịp phản ứng, người đã xoay lại, quay sang Đế Cực cười nói: “Nếu đã vậy, chi bằng thỉnh Hoàng Hậu nương nương ca một khúc, cũng coi như bệ hạ ban vinh dự cho sứ thần Khương tộc, chẳng phải sao?”
Khương tộc nằm ở phía Tây Long Quốc, toàn bộ dân tộc đều mang phong cách dũng mãnh kiêu hùng, thiện chiến vô song.
Với thực lực của Long Quốc thì vốn không đáng lo ngại, chỉ là vùng đất Khương tộc sinh sống có địa thế núi non hiểm trở, trong dãy núi ấy lại ẩn giấu một mỏ đồng khổng lồ.
Chỉ có người Khương tộc mới có thể tự do qua lại, khai thác mỏ đồng này.
Vì vậy, Đế Cực vẫn coi trọng Khương tộc vài phần.
Sứ thần Khương tộc đưa ra thỉnh cầu, ông ta vốn không vui nhưng cũng không tiện từ chối thẳng.
Dự định sẽ khéo léo lảng tránh cho qua, không ngờ Mộ Dung Trần lại bước ra!
Thậm chí Tô Nguyên Đức, đây cũng là lần đầu tiên trong một trường hợp công khai như vậy không kiêng dè đứng ra ủng hộ Mộ Dung Trần.
Sau đó, Hoàng Hậu đã chuẩn bị sẵn từ lâu, mười hai năm rồi, lại một lần nữa bước đi trên tấm thảm đỏ dài, thêu chỉ vàng hoa quý tượng trưng cho vinh hoa quyền thế này.
Một thân phượng bào đỏ rực, toát lên khí chất tôn quý, đoan trang ung dung, uy nghiêm mạnh mẽ.
Bước đi bình thản, trấn định, đón nhận vô số ánh mắt ngưỡng vọng của quần thần.
Nhìn là biết, bà đã chuẩn bị kỹ lưỡng!
Đế Cực nhìn dáng vẻ của Phương Sở Vinh lại quay mắt nhìn Tô Nguyên Đức, rồi liếc sang Mộ Dung Trần đang ngồi bên kia với nụ cười nhàn nhạt khó lường.
Cảm nhận được ánh mắt hắn, Mộ Dung Trần bỗng quay sang khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười đỏ lạnh lẽo đầy khiêu khích.
Ánh mắt Đế Cực lập tức thay đổi.
Bên kia, Phương Sở Vinh trong phong thái rạng rỡ vô song, đứng cạnh chiếc đàn Phượng Vĩ vô giá, cất giọng ca vang vọng.
Một khúc “Phượng Minh Cửu Thiên” vang lên, làm cả đại điện rung chuyển!
Sứ thần Khương tộc thì say mê như mất hồn, không ngớt lời ca ngợi Hoàng Hậu là bậc mẫu nghi thiên hạ, khiến người người sinh lòng kính phục!
Trong khoảnh khắc ấy, Phương Sở Vinh từng bị dìm xuống bùn đen vực thẳm nay lại đứng trên đỉnh cao quyền lực, sóng vai cùng Đế Cực, cúi nhìn chúng sinh đang phủ phục bái lạy!
Nhưng ánh mắt Đế Cực càng lúc càng nguy hiểm sắc lạnh, ông ta liếc mắt ra hiệu cho Lý Đức Hải.
Sau yến tiệc.
Phương Sở Vinh với gương mặt rạng rỡ, trên đường trở về hậu cung, bị Mộ Dung Trần chặn lại.
“Hoàng Hậu nương nương.”
Mộ Dung Trần vận trường bào tím thêu mãng xà, vừa tôn quý lại vừa toát ra vẻ yêu dị tà khí, hắn nhếch môi nhìn người nữ nhân vừa phản công từ vực thẳm, lại khoác lên mình vàng son cao quý: “Tin tức ta cần, đâu rồi?”
Không ngờ, Phương Sở Vinh lại khẽ cười, tay khẽ chỉnh lại trâm ngọc lạnh lẽo trên tóc chậm rãi nói: “Thần Vương điện hạ, người vội quá rồi, bổn cung vẫn còn cách ngày hoàn toàn phục vị một đoạn thời gian nữa, Thần Vương điện hạ, chi bằng chờ thêm một chút?”
Ý tứ này, rõ ràng chính là qua cầu rút ván.