Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 614

 
Cảnh Như Nguyệt mặt không đổi sắc, khẽ nói: “Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm. Hiện tại nhi thần một mình tự do tự tại, không muốn nghĩ đến mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt chỉ muốn toàn tâm toàn ý vì phụ hoàng giải ưu.”

Đế Cực lại cười: “Con đấy, giống y như mẫu phi của con.”

Ông ta khẽ thở dài: “Đều là những kẻ ngốc mà, haizz...”

Nghe đến hai chữ “mẫu phi”, trong đôi mắt vốn bình lặng như nước của Cảnh Như Nguyệt thoáng xẹt qua một tia tối sâu, rồi nhanh chóng biến mất.

Đế Cực đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, lại hỏi: “Con thấy, lần này Thần Vương đến tìm Trấn Viễn Hầu, có nhận nhau hay không?”



Cảnh Như Nguyệt cúi mình: “Nhi thần không rõ.”

Đế Cực cười nhẹ: “Cũng đúng, chuyện bên hắn ngay cả trẫm còn không dò được, huống hồ là con.”

Nụ cười không chạm đến đáy mắt, rồi nhanh chóng tan đi: “Chỉ sợ, chuyện năm xưa... không thể che giấu được nữa rồi.”

Cảnh Như Nguyệt không lên tiếng.

Đế Cực lại nói: “Trẫm thật lòng không muốn để mẫu tử bọn họ và trẫm trở thành kẻ thù hận nhau suốt một đời. Nếu nàng chịu cam tâm tình nguyện vào cung, mọi người đều vui vẻ, cớ sao... nàng cứ không chịu chứ?”

Cảnh Như Nguyệt vẫn im lặng.

Đế Cực lẩm bẩm thêm một lúc, cuối cùng cũng không nói nữa.

Ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm một nhành hoa đang vươn mình khoe sắc, hồi lâu sau mới quay người lại, nhìn Cảnh Như Nguyệt: “Con lại thay trẫm đi xem nàng một chuyến.”



Cảnh Như Nguyệt cung kính đáp lời: “Vâng, phụ hoàng.”
__

“Rào rào...”

Trong dược trì, Mộ Dung Trần ngồi trên băng ghế đá ngâm dưới nước, đôi mắt phượng nửa khép chẳng rõ là đã ngủ hay còn tỉnh.

Khi Hoa Mộ Thanh bước đến, đúng lúc một giọt nước từ thái dương hắn lăn xuống, men theo lông mày, má, chầm chậm trượt xuống làn da trắng ngần óng ánh như ngọc.

Khi rơi xuống nước, giọt nước ấy khuấy lên một vòng gợn, tựa như lan ra trên mặt hồ trong lòng nàng.

Nàng cụp mắt xuống.

Nhìn Mộ Dung Trần trong nước, dù hắn chỉ mặc trung y, cổ áo lại rộng mở, lộ ra xương quai xanh thẳng, đẹp, nước từ cằm hắn tí tách rơi xuống, đọng lại ngay hõm xương quai xanh,= tạo thành một vũng nước nhỏ.

Cảnh tượng quyến rũ đến mức khiến tim nàng khẽ run lên.

Nàng khẽ hắng giọng không một tiếng động.

Nâng váy, lặng lẽ ngồi xổm xuống.

Thấy hắn vẫn không động đậy, nàng nghĩ có lẽ hắn đã ngủ rồi.

Nàng cầm lấy chiếc khăn bên cạnh, nhúng nước định đưa tay lau giọt nước trên mặt hắn từ bên cạnh.

Vừa mới giơ tay lên.

Bỗng nghe một tiếng “rào” nhẹ.

Nàng khẽ sững lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, cổ tay nàng bị nắm chặt còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị kéo mạnh, mất trọng tâm.

“Rào!”

Cả người nàng ngã thẳng xuống nước!

Hồ nước đã được bỏ thêm dược liệu giải rư-ợu, mang theo hương bạc hà mát lạnh, chạm vào da vừa mát vừa ấm, tê tê dễ chịu.

Hoa Mộ Thanh toàn thân, toàn mặt đều ướt sũng, loạng choạng đứng dậy, trừng mắt quát: “Mộ Dung Trần!”

Mộ Dung Trần bật cười thành tiếng.



Hắn nắm cổ tay nàng, kéo nàng lại gần mình hơn: “Nhân lúc bổn vương đang tắm, nàng định làm gì thế hả, tiểu dã miêu?”

“Làm gì à?!”

Hoa Mộ Thanh tức đến run người: “Muốn gi-ết chàng đó! Buông ra!”

Nhưng Mộ Dung Trần chẳng những không buông, còn từ trên băng ghế đá đứng dậy tiến sát đến bên nàng, cúi người khẽ cười: “Muốn gi-ết ta? Vậy nàng định gi-ết ta thế nào?”

Mặt Hoa Mộ Thanh đỏ bừng, không biết là vì cú ngã bất ngờ vừa rồi hay vì giọng điệu trêu chọc của Mộ Dung Trần khiến nàng tức giận.

Nàng giơ tay, đẩy mạnh hắn ra vài bước, giãy giụa: “Ta mặc kệ chàng ch-ết thế nào! Buông ra, ta muốn ra ngoài!”

Mộ Dung Trần sao có thể để nàng dễ dàng rời đi như vậy.

Hắn bước lên hai bước, từ phía sau ôm lấy eo nàng: “Đừng vội đi.”

Hắn vừa áp sát, cả người Hoa Mộ Thanh lập tức cứng đờ.

Chỗ đó của Mộ Dung Trần... sao lại...

Mộ Dung Trần cũng cảm nhận được sự thay đổi của nàng, biết nàng đã phát hiện nhưng hắn không né tránh, ngược lại còn giống như một con chó sói con, khẽ cọ cọ lên người nàng.

“Ưm...”

Hoa Mộ Thanh bỗng dưng run rẩy, một luồng tê dại từ gan bàn chân chạy thẳng l*n đ*nh đầu!

Mộ Dung Trần lại cúi đầu, ghé vào tai nàng hơi thở nóng rực phả nhẹ, khẽ nói: “Giúp ta đi, nó không chịu xuống, khó chịu lắm.”



Giọng nói ấy mang theo sự uất ức và làm nũng.

Hoa Mộ Thanh chỉ cảm thấy cả da đầu mình cũng tê rần, nửa người bị hơi thở nóng rực của hắn thổi qua mà mềm nhũn.

Nàng cắn răng: “Chàng...chàng tự...”

“Kiều Kiều~~”

Một tiếng gọi khẽ, Mộ Dung Trần từ phía sau nhẹ nhàng cắn lên vành tai nàng!

Toàn Hoa Mộ Thanh thân run lên, đôi chân mềm nhũn, sắp đứng không vững.

Nhưng cánh tay đang siết chặt eo nàng của Mộ Dung Trần bỗng siết mạnh lại, giữ nàng chặt trong lồng ngự-c hắn.

Cả người nàng bị ép dán sát vào hắn, không còn một khe hở.

Còn chỗ ấy, lại càng rõ ràng hơn.

Hoa Mộ Thanh run nhẹ, đôi tay khẽ run rẩy không biết đặt vào đâu, đành phải yếu ớt bám lấy cánh tay đang ôm eo mình, giọng run run: “Chàng... trước tiên buông ra...”

“Nếu nàng chạy thì sao?”

Mộ Dung Trần không buông, tay còn lại từ phía sau vòng qua kéo tuột dải lụa buộc áo khoác ngoài của nàng.

Hắn giật nhẹ, áo khoác liền trượt xuống dễ dàng.

Bờ vai trắng ngần, nhỏ nhắn, ẩn hiện trong màn hơi nước càng trở nên mong manh, thoang thoảng hương thơm của Hoa Mộ Thanh.

Trên một bên vai nàng, còn hằn lại một vết sẹo.

Mộ Dung Trần cụp mắt liếc nhìn, cúi người khẽ cắn nhẹ lên vết sẹo ấy.

“!!”

Hoa Mộ Thanh hít mạnh một hơi lạnh.

Ngón tay đang bám lấy cánh tay Mộ Dung Trần khẽ siết chặt hơn: “Chàng đừng...”

Không ngờ, lời còn chưa dứt nàng liền cảm thấy bàn tay Mộ Dung Trần nhẹ nhàng kéo sợi dây buộc trên áo yếm của nàng.



Nàng hoảng hốt, vội vàng đưa tay lên giữ lại nhưng đã không kịp nữa rồi.

Mộ Dung Trần cắn nhẹ lên vai nàng, hơi dùng lực nàng đau đến co người lại.

Tấm váy lập tức tuột ra, lỏng lẻo.

Cánh tay Mộ Dung Trần vẫn giam chặt nàng không buông, cuối cùng cũng hơi nới lỏng.

Nàng nhân cơ hội muốn lùi ra tránh né, nhưng chưa kịp đi được mấy bước, đã bị hắn kéo ngược trở lại.

Tấm váy cũng bị... kéo tuột khỏi người.

Nàng vội đưa tay che ngự-c, chỉ còn lại chiếc yếm lụa màu xanh non mỏng manh.

Nhưng động tác ấy, lại khiến nàng trong khoảnh khắc nửa che nửa hở, càng lộ ra một vẻ kiều mị khó tả, mờ ám đến mức khiến người ta hít thở khó khăn.

Khiến Mộ Dung Trần, vốn đã bị d-ục niệm chiếm lấy, trong khoảnh khắc này má-u trong người hắn như sôi trào, dồn thẳng lên nã-o.

Hắn hít sâu một hơi, chậm rãi tiến lại gần Hoa Mộ Thanh.

Ánh mắt hắn lúc này, rõ ràng là ánh mắt của một con dã thú đang săn mồi, hận không thể nuốt chửng nàng vào bụng!

Hoa Mộ Thanh bỗng nhớ lại lần trước, cũng ở trong hồ nước này, nàng đã từng dồn Mộ Dung Trần vào bước đường cùng, cuối cùng chính mình lại chật vật bỏ chạy!

Nàng lập tức thấy không ổn.

Tên khốn này... chẳng lẽ cứ ở trong nước liền trở nên hưng phấn bất thường sao?

Rõ ràng khi nãy ở trong phòng đâu có như thế!

Hoa Mộ Thanh hoảng đến lạnh cả sống lưng, lại liếc nhìn vẻ mặt Mộ Dung Trần, khẽ cắn môi quay người bỏ chạy!

Nhưng nàng chạy quá vội.

Lại quên mất bản thân đang ở trong nước, chân vừa bước đã bị trượt.



Thân mình loạng choạng, ngã nhào về phía mặt nước!

Đôi mắt nàng mở to.

Nhưng ngay sau đó, cánh tay nàng liền bị một bàn tay từ phía sau nắm lấy.

Kéo mạnh một cái, nàng bị xoay người, ngã nhào vào lòng hắn!

“Ưm...”

Đôi môi lập tức bị hắn hung hăng chiếm lấy.

Đồng tử nàng co rút, muốn đẩy hắn ra nhưng hành động ấy ngược lại càng khơi dậy trong xương tủy Mộ Dung Trần khao khát chiếm hữu và chinh phục mãnh liệt hơn. 

 
Bình Luận (0)
Comment