Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 699

【Phiên Ngoại: Độc Nhất Vô Nhị】

Mồng Tám tháng Chín, ngày hoàng đạo cát tường, thích hợp cưới hỏi.

Thiên Âm Các đóng cửa ba ngày liền.

Khách quen ai nấy đều không vui, liền hỏi han nguyên do sao lại nghỉ bán?

Thì ra, là vì Dao Cơ tỷ tỷ của Thiên Âm Các... sắp thành thân rồi!

Chuyện này đúng là kinh thiên động địa!

Dao Cơ tuy không tiếp khách, nhưng phong thái duyên dáng riêng có, cùng tính cách thẳng thắn sôi nổi của nàng, từ lâu đã là người trong mộng của rất nhiều khách lui tới.

Nghe tin nàng ấy sắp xuất giá, chẳng khác nào đoá hoa trong lòng họ bị người ta hái mất! Vì thế, không ít người ngấm ngầm rủa xả tân lang thân phận bí ẩn kia.



Đến ngày thành thân, tai của Quỷ Nhị nóng ran từ sáng sớm.

Trong lòng hắn còn thầm nghĩ, chắc hẳn là lũ nam nhân ghen tị kia đang nói xấu sau lưng!

Nhưng hắn chẳng bận tâm!

Đặc biệt là khi thấy tân nương của mình trong bộ hỷ phục, xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần, Quỷ Nhị vốn luôn điềm đạm trầm lặng, lần đầu tiên để lộ nụ cười ngốc nghếch như kẻ si tình.

Mãi đến khi Phúc Tử bên cạnh mỉm cười nhắc nhở, Quỷ Nhị mới sực nhớ ra phải bước lên đỡ tân nương từ trong kiệu hoa.

Hỷ đường được bố trí ở phủ Tổng lĩnh Ngự Lâm Quân của Long Đô, chính là phủ đệ mà Mộ Dung Trần ban tặng cho Quỷ Nhị.

Khách dự tiệc, ngoài những người thường thấy như nhóm Quỷ Vệ và Linh Vệ, còn có gia đình của Tướng quân Vinh Uy Tướng Quân Tống Vũ Đồng, gia đình của Huệ Công Chúa cùng phò mã Diệp Chiêu, thêm cả ba đứa trẻ của Quỷ Tam và Phúc Tử, cùng Thịnh Nhi và Tống Minh thỉnh thoảng lại nhao nhao, cười đùa ầm ĩ.

Không khí náo nhiệt vô cùng.

Dao Cơ, xưa nay thẳng thắn mạnh bạo, nay hiếm hoi lại đỏ mặt e lệ.

Được Quỷ Nhị nắm tay, nàng từng bước tiến vào hỷ đường rồi bất ngờ thấy Hoa Mộ Thanh bụng đã to, được chính Hoàng đế Mộ Dung Trần đỡ tay, đón nàng ở tận cửa.

Không hiểu sao, hốc mắt Dao Cơ bất chợt đỏ hoe.

Nàng quỳ sụp xuống trước Hoa Mộ Thanh, khẽ gọi một tiếng: “Hoàng Hậu nương nương!!”



Người ngoài chỉ tưởng nàng đang hành lễ với “Hoàng Hậu nương nương” của Long Quốc, nhưng Hoa Mộ Thanh lại nghe ra trong đó có bao nhiêu chua xót, uất nghẹn, không khỏi cũng rưng rưng nước mắt.

Phía sau, Tố Cẩm cũng búi tóc kiểu phu nhân quan gia, liền quay đi khẽ lau khoé mắt.

Mộ Dung Trần nhìn Hoa Mộ Thanh bên cạnh, cười khẽ: “Vội vã muốn bái thiên địa đến vậy sao? Lão Nhị, ngươi thật có phúc khí.”

Một câu đùa có phần trêu ghẹo ấy, lập tức làm tan đi bầu không khí ngậm ngùi thoáng chốc.

Mọi người lại bật cười vui vẻ.

Quỷ Nhị đỡ Dao Cơ đứng dậy, cùng nhau bước vào hỷ đường.

Nhất bái thiên địa, nhị bái đế hậu, phu thê giao bái.

Trăm năm hạnh phúc, vạn sự viên mãn.

Giữa đám đông, ai nấy đều đang cười nói vui vẻ, tiếng ph-áo n-ổ vang trời không ngớt.

Trong một góc khuất, Quỷ Lục khẽ cười quay đầu lại thì thấy Quỷ Tứ đang đứng cách đó không xa nhìn hắn hai người đưa mắt nhìn nhau.

Quỷ Tứ tập tễnh đi tới, cười nói: “Hôm nay, say một trận nhé?”

Quỷ Lục lại nhìn hắn một cái, gật đầu: “Được, say cho thật đã.”

Ở đằng xa, Quỷ Thập thấy vậy, dùng khuỷu tay huých Hồng Tuyết bên cạnh: “Tiểu Tuyết, nàng nói xem, hai người bọn họ… có phải là thành đôi rồi không?”

Hồng Tuyết lập tức đỏ mặt, tay vung lên đấm cho hắn một cú: “Ít nói bậy đi!”

Quỷ Thập đau đến nhăn nhó, vẫn không cam lòng, lại ghé sát hỏi: “Vài hôm nữa nương nương muốn tổ chức tiệc thưởng cúc trong cung, nàng có đi không? Nếu nàng không đi, ta tự mình xin chỉ ban hôn đấy!”

“Ngươi dám!”

Hồng Tuyết trừng mắt nhìn hắn, mặt càng đỏ hơn.

Quỷ Thập liền cười nịnh: “Ta không dám, nhưng nàng cũng phải cho ta một lời chắc chắn chứ?”

Hồng Tuyết nghĩ một lát, nói: “Vậy chờ nương nương sinh xong đi. Trong cung tuy không có mấy chuyện tranh đấu phi tần nhưng đám lão thần già kia chưa chắc đã không tính toán, ta muốn đích thân ở bên cạnh trông nom nương nương, giao cho người khác ta không yên tâm.”



Quỷ Thập không chút do dự gật đầu: “Được! Nhưng nàng nói rồi đó nhé! Lần sau mà còn lần lữa, ta sẽ trực tiếp trói nàng về nhà luôn!”

Hồng Tuyết lại giơ tay định đ-ánh, Quỷ Thập đã “vèo” một cái chạy mất hút.

Xuân Hà ở đằng xa nhìn thấy hai người họ đùa giỡn, chỉ biết lắc đầu cười.

Vừa xoay người lại thì thấy Lâm Tiêu xá-ch theo một vò rư-ợu lắc lư đi tới, cười nói: “Chúc mừng Lâm viện phán, nghe nói phu nhân có tin vui rồi?”

Lâm Tiêu lập tức mặt mày hớn hở, không giấu nổi vẻ tự đắc: “Cùng vui cùng vui! He he, nói cho ngươi biết, lần này ta đã bắt mạch rồi, là nhi tử đó! Ha ha ha, lợi hại chưa?”

Xuân Hà mỉm cười.

Lâm Tiêu lại nhìn nàng: “Ta nói Xuân Hà này, ngươi xem, Phúc Tử, Tố Cẩm đều thành thân sinh con cả rồi, ngươi còn chưa có tin gì, hay là… Lâm ca ca giúp ngươi xem mối nào nhé?”

Vừa dứt lời, Quỷ Ngũ không biết từ đâu xuất hiện, đảo mắt một cái: “Cần ngươi lo sao! Người nhắm trúng Xuân Hà tỷ tỷ không biết bao nhiêu mà kể!”

Lâm Tiêu giật mình, còn chưa kịp mở miệng Xuân Hà đã bị Quỷ Ngũ kéo đi mất.

Lâm Tiêu đứng lại, nhìn theo một lúc, chợt “hừ” một tiếng, đưa tay véo cằm, ra chiều suy nghĩ.

Bữa tiệc cưới náo nhiệt kéo dài mãi đến khuya, đám Quỷ Vệ thì đi phá phòng tân hôn.

Còn Hoa Mộ Thanh và Mộ Dung Trần thì sớm đã lên xe ngựa trở về cung.

Hoa Mộ Thanh ôm bụng, hơi khó chịu nên dựa người vào Mộ Dung Trần. Mộ Dung Trần không dám cử động, giữ cho cơ thể vững vàng, còn đưa nước cho nàng uống, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt nàng, hầu hạ còn chu đáo tỉ mỉ hơn cả Xuân Hà.



Hoa Mộ Thanh mặc kệ để hắn loay hoay, chỉ nhìn sang Xuân Hà, dịu giọng hỏi: “Ngươi thật sự không định thành thân sao? Trước mặt ta, không cần khách sáo, cứ nói thật lòng mình đi.”

Xuân Hà mỉm cười, lắc đầu: “Tạ ơn nương nương quan tâm, nô tỳ chỉ nguyện cả đời ở bên cạnh nương nương, không rời nửa bước.”

Mộ Dung Trần nhướng mày: “Người ở bên nàng cả đời phải là trẫm mới đúng.”

Hoa Mộ Thanh đang cảm động thì bị câu nói ấy làm cho vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, đưa tay khẽ đ-ánh hắn một cái rồi lại nhìn Xuân Hà: “Nếu ngươi đã nhất quyết vậy, ta cũng không ép. Chỉ là, sau này nếu thật sự gặp được người khiến ngươi động lòng, cũng đừng tự trói buộc bản thân. Đời người quan trọng nhất là sống theo ý mình, đừng miễn cư-ỡng.”

Xuân Hà cảm kích, khẽ gật đầu cười, rồi lại nói tiếp: “Nương nương, hôm nay Dao Cơ tỷ tỷ thành thân, bên Đại Lý cũng gửi lễ mừng sang.”

Hoa Mộ Thanh hơi sững lại, còn Mộ Dung Trần thì nhướn mày.

Xuân Hà kể tiếp: “Bây giờ Đại Lý mưa thuận gió hòa, quốc lực hưng thịnh. Đỗ Liên Khê được phong làm Hòa Lạc Công Chúa, còn nhận được một mảnh phong địa ở Bắc Cương. Nghe nói vừa đến đó liền bị một vị vương của dị tộc nhiệt tình theo đuổi. Còn Bàng Mạn thì được phong làm nữ quan, ở bên cạnh Nhiếp Chính Vương Thanh Vương. Một người không xuất giá, một người không thành thân…”

Nói đến đây, Xuân Hà nhìn thoáng qua Mộ Dung Trần, rồi mới nói tiếp: “Cả hai cứ vậy ở bên nhau, hình như… cũng rất tốt.”

Hoa Mộ Thanh không nói gì, cũng không có phản ứng gì.

Xuân Hà ngẫm nghĩ, lại nói tiếp: “Hòa Lạc Công Chúa tặng một viên ngọc quý hiếm chỉ có ở thảo nguyên làm quà. Còn Nhiếp Chính Vương Thanh Vương của Đại Lý thì gửi tới một món bảo vật vô cùng hiếm thấy trên đời. Ngoài ra, còn có một món quà khác cũng được chuyển tới.”

“Hắn đưa quà cho ái phi của trẫm làm gì?!”

Từ nãy im lặng, Mộ Dung Trần cuối cùng nhịn không nổi mà bùng phát, ánh mắt sâu thẳm trở nên lạnh băng, ôm chặt lấy Hoa Mộ Thanh như muốn tuyên bố chủ quyền: “Tâm tư bất chính! Trẫm đã sắp có bốn đứa con rồi, hắn còn dám nghĩ linh tinh! Có tin trẫm đem cả Đại Lý chiếm luôn không?!”



“Bốp!”

Vừa dứt lời, đã bị Hoa Mộ Thanh vỗ cho một cái.

Mộ Dung Trần lập tức tỏ vẻ uất ức nhìn Hoa Mộ Thanh, nhưng Hoa Mộ Thanh không để ý tới hắn, chỉ hỏi: “Là lễ vật gì?”

Xuân Hà lúc này mới quay lại, ra lệnh cho người bên ngoài xe ngựa.

Không lâu sau, Linh Nhị bưng lễ vật đến, Xuân Hà đặt trước mặt Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh còn chưa mở ra đã biết đó là thứ gì, vi xanh gói lấy một vật dài hình trụ.

Nàng lặng lẽ nhìn mảnh vải bọc bên ngoài, còn Mộ Dung Trần đã đưa tay mở ra.

Bên trong lộ ra quyền trượng bằng vàng, chấn động lòng người.

Mộ Dung Trần hơi sững sờ.

Hoa Mộ Thanh thì khép hờ mắt lại.

Một lúc sau, nàng quay mặt đi, nghe Mộ Dung Trần khẽ nói: “Đây chính là quyền trượng năm xưa nàng vì cứu ta, đã vào tận địa cung cổ quốc Lan Nguyệt, trải qua chín ch-ết một sống mới lấy được đó sao?”

Hoa Mộ Thanh không trả lời, chỉ quay đầu đi: “Gói lại đi.”

Nhưng Mộ Dung Trần lại không chịu, tay giữ chặt lấy quyền trượng, cười nói: “Đây là minh chứng khi xưa nàng vì ta mà không tiếc cả mạng sống, sao lại phải gói lại! Mang về! Trẫm phải treo ở trước Long Uyên Cung!”

“……”

Treo ở Long Uyên Cung, công khai cho thiên hạ biết Lan Nguyệt Quốc nằm trong tay Long Quốc?

Không sợ làm dấy lên đại loạn khắp nơi sao?

Hoa Mộ Thanh đã mệt mỏi đến mức chẳng buồn trách cứ người phu quân thường xuyên phát điên này nữa.

Nàng quay mặt đi, thản nhiên nói: “Đó là quãng thời gian chàng đã bỏ rơi ta, để rồi ta cũng bỏ lại tất cả, đuổi theo chàng, giẫm lên vô số lưỡi d-ao, chịu đựng bao cay đắng và khổ đau…”

“Vứt đi! Vứt ngay đi!”

Mộ Dung Trần không chần chừ ngắt lời nàng, ôm chầm lấy nàng: “Bảo bối của ta! Rõ ràng tên Thanh Hoàng đó ôm tâm tư ly gián mới gửi thứ này đến! Ta lập tức sai người nấu chảy nó, để nó biến mất khỏi nhân gian, được không?”



Hoa Mộ Thanh nhìn hắn một cái.

Một lúc sau, nàng khẽ v**t v* khuôn mặt hắn, chậm rãi nói: “Kiếp trước, ta chẳng nợ ai nhiều, chỉ nợ một mình chàng. Kiếp này, ta không nợ chàng nhưng lại nợ rất nhiều người. Có những món nợ ta không thể trả, cũng đành bất lực.”

Ánh mắt Mộ Dung Trần thoáng biến đổi, hắn siết chặt lấy tay nàng, lắc đầu: “Bảo bối, nàng chưa bao giờ nợ ta…”

Hoa Mộ Thanh lại khẽ lắc đầu: “Thế nhưng, nếu trời cho ta làm lại lần nữa, ta vẫn sẽ chọn chàng.”

Đồng tử Mộ Dung Trần co rút lại, nhìn chằm chằm vào Hoa Mộ Thanh.

“Ngày hôm nay, Dao Cơ đã lén nói với ta, nàng ấy rất vui, bởi cưới được người mình yêu là một niềm hạnh phúc lớn lao, có cảm giác bản thân chính là tất cả đối với người ấy.”

Nàng ngẩng mắt, nhìn về phía Mộ Dung Trần chậm rãi nói: “Trần ca ca, ta biết, bọn họ dù thiếu ta vẫn có thể tiếp tục sống. Nhưng ta... lại là duy nhất của chàng.”

Mộ Dung Trần khẽ thì thầm: “Đúng vậy, bảo bối của ta, Tiểu Hoa Nhi của ta, nàng là tất cả của ta.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, khẽ gật đầu: “Nhưng ta hy vọng, nếu có kiếp sau, Trần ca ca của ta sẽ không còn cô đơn, lẻ loi, không còn bị toan tính, cũng không còn phải chịu đựng đau khổ.”

Khoé mắt Mộ Dung Trần đỏ lên.

“Nếu có thể, ta hy vọng, kiếp sau khi chúng ta gặp lại, sẽ là một khung cảnh nên thơ dưới ánh trăng và hoa, chàng cầm quạt phong lưu, còn ta thì cười vui trong tà váy dài.”

“Nếu có thể, ta hy vọng, chàng sẽ si tình với ta, ta cũng rung động vì chàng. Chàng gửi ta thơ tình, ta âm thầm giữ trong tim.”

“Giống như đôi thiếu nam thiếu nữ bình thường, vừa chớm biết yêu, lòng còn ngây ngô.”



“Để khi ấy, ánh mắt chàng nhìn ta, có thể quên hết muôn vàn mỹ lệ trên đời, trong mắt chỉ còn mỗi mình ta.”

“Đến khi ấy, hãy để ta trở thành duy nhất của chàng.”

“Được không?”

Được không?

Được.

Ba kiếp ba đời, chẳng quên nhau.

- Hoàn - 

 
Bình Luận (0)
Comment