Trên mặt Tây Lương Mạt thoáng chốc nở nụ cười xán lạn như hoa, mũi chân điểm một cái, trực tiếp phóng qua ban công, nhảy xuống trước mắt bao người.
“A Cửu!”
Tây Lương Mạt nhảy xuống không hề báo trước, trực tiếp rơi thẳng xuống,
ngay cả động tác đề khí cũng không có khiến người của quỷ quân không
khỏi giật mình, vô thức kêu lên một tiếng sợ hãi: “Tiểu tiểu thư!”
Sau trận đánh ngày ấy, dáng vẻ mạnh mẽ của Tây Lương Mạt gần như khắc sâu vào đầu đám người trẻ tuổi của quỷ quân.
Trong thời gian chung đụng, nàng mặc một thân nam trang cùng ăn cùng huấn
luyện với bọn họ, tuy không còn biểu hiện ra sức chiến đấu kinh khủng
ngày ấy nữa nhưng trong cảm nhận của nhóm quỷ quân, nàng chỉ đang khiêm
tốn mà thôi. Sự kiên cường, khiêm tốn, nhạy bén, bác học và khôi hài,
mạch lạc sáng suốt mà nữ tử hiếm có, thậm chí cả giả dối, lạnh lùng và
đê tiện mà Tây Lương Mạt biểu hiện ra dần dần chinh phục bọn họ, làm cho bọn họ bất giác tiếp nhận một người như thế là một phần tử của bọn họ.
Còn nhóm sát thần Mị bộ cùng Cẩm Y Vệ vốn là những cao thủ đứng đầu, đương
nhiên dựa vào vũ lực cường hãn của bản thân khiến bầy chim ưng non của
sa mạc vừa kiêng kỵ vừa nghẹn trong lòng muốn so tài với bọn họ, thành
ra không đánh không thành bạn.
Sáng sớm hôm nay, nhóm đầu lĩnh trẻ tuổi của quỷ quân vừa dùng bữa sáng với
Tây Lương Mạt vừa đùa giỡn bàn kế hoạch huấn luyện kế tiếp.
Người đang nói chuyện yên lành tự nhiên nhảy từ trên lầu xuống, không khiến
đám quỷ quân hoảng sợ mới là lạ, toàn bộ chạy tới lan can.
Nhưng ngay cả Samuel cách Tây Lương Mạt gần nhất, vươn tay ra cũng không kịp
bắt được Tây Lương Mạt, chỉ kịp nắm được góc áo nàng, chất liệu mềm mại
kia không ở trong tay hắn được vài giây đã chảy xuống.
Hắn giật mình, cứ thế nhìn nàng nhảy xuống, tóc đen vung lên một đường cong xinh đẹp trong gió.
Tây Lương Mạt mặc kệ, không có tâm tư để ý tới mình đã dọa sợ bao nhiêu
người, nàng chỉ biết người kia ở phía dưới, nàng muốn gặp hắn, chỉ đơn
giản như thế.
Bách Lý Thanh nhìn ánh mặt trời lóe lên trước mắt, có thiếu nữ xinh đẹp mặc
bộ váy màu xanh giang rộng hai tay rơi về phía mình tựa một con chim
xanh.
Hắn cười khẽ giang hai tay đón lấy con chim xanh càng ngày càng xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt này.
Áp lực rất lớn đè tới từ trước mặt, ép cánh tay đau nhói, thế nhưng Bách
Lý Thanh không chút sứt mẻ, vững vàng đón được nàng vào trong lòng.
“Nha đầu điên, cứ thế nhảy xuống không dùng một chút khinh công nội lực,
không sợ ngã chết à?” Bách Lý Thanh đón được giai nhân trong lòng, nói
như tức giận, có điều vòng tay siết chặt gần như khảm Tây Lương Mạt vào
lòng mình lại tiết lộ nỗi lòng hắn.
Tây Lương Mạt ôm lấy cổ hắn, dán sát vào trán hắn cười hì hì: “Ngươi sẽ không nỡ để ta ngã chết đâu.”
Bách Lý Thanh nhìn vào đôi mắt đẹp đầy bỡn cợt của con chim xanh trong lòng, nhếch khóe môi tinh xảo nói: “Sao ngươi biết, nặng như heo con, nện
xuống như thế người bình thường làm sao chịu được, không sợ vẹo thắt
lưng à?”
Dứt lời, đôi mắt âm u như nửa đêm của hắn nhìn chằm chằm vào mặt nàng, tỏ
vẻ ghét vỏ nói: “Mặt của ngươi là thế nào đây, bản tọa khó khăn nuôi lâu như vậy mới nuôi một nha đầu xấu xí khô quắt trở nên tạm vào miệng được một chút, sao lại héo thành thế này!”
Tây Lương Mạt vốn nghĩ bọn họ ly biệt gần hai tháng, cho dù người này không biết dỗ ngon dỗ ngọt thì cũng không đến mức nói ra cái gì không dễ
nghe.
Nào biết cái miệng của hắn khiến Tây Lương Mạt hận không thể trực tiếp dùng hai bàn tay tát bay hắn.
Ngứa tay, thật sự rất ngứa tay!
Nhưng mà…
Uy quyền của đại yêu nghiệt còn đây, Tây Lương Mạt chỉ có thể nhìn dung
nhan khuynh quốc khuynh thành lại âm mị dị thường kia nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: “Gia, cái miệng của ngươi quả nhiên vẫn đáng khinh đến
mức thần tiên cũng phải phát điên, ngươi không muốn ăn thì đừng ăn, ai
cầu xin ngươi ăn đâu.”
Dứt lời nàng giãy dụa muốn xuống đất.
Hai tay Bách Lý Thanh lại như kìm sắt khóa chặt nàng vào trong lòng, hắn
nhìn tiểu nha đầu buồn bực xấu hổ trong vòng tay, gương mặt đỏ bừng
ngược lại có chút sức sống mà ở kinh thành chưa từng thấy, giống một quả táo đỏ au khiến hắn không nhịn được trong bụng ngứa ngáy, thấp giọng
cười khẽ bên tai nàng: “Đừng giãy dụa nữa, nếu không gia buông tay,
ngươi ngã chổng bốn vó trước mặt nhiều người thế này là khó coi lắm
đấy.”
Tây Lương Mạt giật mình, lúc này bỗng nhớ ra mình vừa mới làm gì – nàng vậy mà đã trực tiếp tỏ vẻ yêu thương nhung nhớ một người đàn ông ở trước
mặt bao người!
Hự!
Tây Lương Mạt nhất thời hoàn toàn 囧.
Xong đời, hình tượng vị lãnh tụ tương lai anh minh cao vời vợi mà nàng khổ
công xây dựng đã hoàn toàn bị hủy diệt bởi hành vi ngốc nghếch kia rồi!
Cái gì gọi là hồng nhan họa thủy?
Đại yêu nghiệt Bách Lý Thanh này tuyệt đối là điển hình của hồng nhan họa thủy.
Tây Lương Mạt đà điểu vùi cả mặt vào trong ngực Bách Lý Thanh, nghiến răng
nghiến lợi xót xa nói: “Xong đời, đều tại tên xấu xa nhà ngươi hại ta
mất mặt.”
Tuy Bách Lý Thanh cảm thấy dáng vẻ ảo não của giai nhân trong lòng vô cùng
thú vị nhưng dù sao vẫn không nỡ nhìn nàng uể oải như thế, hắn vỗ lưng
nàng trấn an: “Đừng lo lắng, chúng ta là phu thê, lâu ngày gặp lại thân
mật chút có là gì, cho dù lăn xả vào nhau về phòng triền miên cũng có
sao đâu.”
Tây Lương Mạt bực bội vỗ vai hắn, len lén liếc Francis im lặng mang vẻ mặt
xấu hổ đứng ở bên, nàng đỏ ửng mặt trừng Bách Lý Thanh một cái: “Ngươi
không nói cũng không ai bảo ngươi bị câm!”
Bách Lý Thanh cười khẽ: “Không phải chỉ muốn không ai nhìn chúng ta thôi
sao.” Hắn bỗng ngẩng đầu, nheo đôi mắt xinh đẹp lại nhìn về phía đám quỷ quân vẻ mặt hoang mang hiếu kỳ trên ban công, lạnh như băng nói: “Cút!”
Trong một giây hắn nheo mắt lại, đôi mắt tối tăm âm trầm đến mức không có một tia sáng lập tức tỏa ra hơi thở máu tanh, khí thế quỷ mị bạo ngược lan
tràn trên mặt.
Nhóm thống lĩnh trẻ tuổi của quỷ quân đang tò mò nhìn xem người đón được Tây Lương Mạt, nhìn có vẻ rất thân mật với nàng là ai, thì thấy hắn bỗng
ngẩng đầu, ánh mặt trời nhợt nhạt rơi vào gương mặt hắn, vẽ lên đường
nét cực kỳ tinh xảo như thần tiên hao hết tâm tư để vẽ nên, đó là môt
loại mị sắc không cách nào dùng từ ngữ để hình dung, đủ để điên đảo
chúng sinh.
Thế nhưng ánh mặt trời dịu nhẹ kia chiếu vào gương mặt khuynh quốc khuynh
thành không chỉ không mang đến một tia ấm áp mà khiến người ta cảm thấy
càng lạnh giá, trong một giây nhìn vào đôi mắt đang nheo lại của hắn
người ta cảm thấy có vô số oan hồn ác quỷ đang điên cuồng rít gào vồ về
phía mình, hơi thở máu tanh đập vào mặt, khiến đám quỷ quân đồng loạt
lùi về sau hai bước, đổ mồ hôi lạnh.
Loại cảm giác này không thể nói rõ, chỉ cảm thấy trong nháy mắt đó mình đã nhìn thấy địa ngục âm u, biển máu núi xác.
Quỷ quân thế hệ trẻ bọn họ từ nhỏ sinh ra, trưởng thành trong sa mạc này,
từ sớm đã nhìn quen sống chết trong nháy mắt, xương trắng như núi, việc
thần bí kinh khủng trong sa mạc đếm không hết, mà vẫn bị khí tức đáng sợ của người bên dưới ép lùi hai bước.
Vẻ đẹp của người kia không chỉ không mảy may giảm bớt sự đáng sợ, ngược
lại vô duyên vô cớ làm người ta cảm thấy cực kỳ vặn vẹo âm trầm.
Samuel ngây người một giây, sau đó cảm thấy thẹn vì hành vi của mình, đáy mắt
thoáng qua một tia căm tức, lập tức chạy tới bên lan can nhìn xuống phía dưới lại chỉ thấy một con tuấn mã tung vó phóng đi, người vừa rồi đã ôm Tây Lương Mạt tuyệt trần mà đi.
Hắn nhăn mày kiếm cúi đầu nhìn về phía Francis dường như đang có điều suy nghĩ, lớn tiếng hỏi: “Phụ thân, người kia là ai?”
Không biết vì sao hắn nhìn thấy người kia sẽ rất khó chịu, nhất là cảm giác
chèn ép trên người đối phương làm cho hắn cảm thấy nhỏ bé đi vài phần,
hoặc hoàn toàn không tồn tại trong mắt người kia, loại cảm giác này
khiến Samuel cực khó chịu.
Francis ngẩng đầu nhìn về đám thanh niên trên ban công, thản nhiên nói: “Đó là
người các ngươi không thể trêu vào, đừng có trêu chọc người không nên
trêu chọc!”
Dứt lời, ánh mắt lạnh giá của ông nhìn chằm chằm con trai mình, cho đến khi Samuel không cam lòng nói dưới ánh mắt nghiêm khắc của ông: “Đã biết.”
Francis mới xoay người nhanh chóng bỏ đi.
Đám chim ưng trẻ luôn bừng bừng hùng tâm, Samuel không hiểu vì sao phụ thân mình kiêng kỵ người kia đến thế, mà người kia lại dám cứ thế ôm tổng
lĩnh quỷ quân của bọn họ bỏ đi, thật là…!
Samuel hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn đầy tối tăm và quật cường.
Không chú ý tới bản thân đã coi Tây Lương Mạt là tổng lĩnh quỷ quân từ lúc nào.
“Thì ra tiểu tiểu thư cười rộ lên lại đẹp như thế, ta còn tưởng nàng chỉ biết cười lạnh thôi chứ.”
“Đúng thế, nhìn thật đáng yêu, còn dịu dàng đáng yêu gấp mấy lần A Lệ Na nữa!”
“Người kia rốt cuộc là ai, dáng vẻ kinh khủng như vậy mà tiểu tiểu thư cũng dám ôm lấy hắn.”
“Tuy bề ngoài có vẻ rất đẹp nhưng rất đáng sợ!”
Samuel nghe mọi người mồm năm miệng mười bàn luận không khỏi nhăn mày, đúng
thế, hắn cũng lần đầu tiên ngạc nhiên phát hiện thì ra người kia chỉ là
một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi mà thôi.
Là bởi vì nàng chỉ nở nụ cười đáng yêu đó với gã nam nhân kinh khủng kia sao?
Trước mắt Samuel thoáng qua cảnh tượng khi Tây Lương Mạt nhìn thấy người đó,
khóe mắt lông mày đầy ý cười, giống như một đóa hoa bụi gai xòe ra những cánh hoa mềm mại trong gió sớm, bất ngờ tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Không biết vì sao, hắn vừa nghĩ tới nụ cười trên môi Tây Lương Mạt liền giật mình.
“Người kia… Hắn là Thái Phó của Thái Tử, Thủ Tọa Tư Lễ Giám, Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, vương khác họ duy nhất – Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh.” Một giọng
nói có chút suy yếu ung dung vang lên phía sau mọi người.
Người quỷ quân giật mình quay đầu nhìn lại, vừa lúc thấy Chu Vân Sinh ngồi
trên xe lăn bằng gỗ được thị nữ đẩy vào, gió lạnh thổi qua, hắn không
nhịn được cúi đầu ho khan một tiếng.
Samuel lập tức tiến lên nhận lấy áo choàng trên tay thị nữ cẩn thận khoác lên
vai cho hắn, đau lòng trách: “Anthony, sao đệ lại ra đây, không sợ gió
lớn cảm lạnh sao.”
Chu Vân Sinh cũng chính là Anthony nhìn ca ca nhà mình mỉm cười: “Ca, đệ
không sao, chỉ là thân thể hơi suy yếu chút thôi, còn nữa, huynh gọi đệ
là Vân Sinh đi, chúng ta đã tới Thiên Triều nhiều năm rồi, đây là tên mà mẫu thân đặt cho chúng ta.”
Chu Vân Sinh và Samuel tuy là huynh đệ nhưng Samuel rất hoài niệm bầu không khí thượng võ ở Đại Tần, vì vậy không quá thích cái tên Chu Vân Tử rất
nhã nhặn này, ngược lại, Chu Vân Sinh có điểm giống quý công tử đa sầu
đa cảm, yêu thích văn hóa Trung Nguyên quảng đại tinh thâm của Thiên
Triều, nên rất thích cái tên Chu Vân Sinh.
Samuel không thể nói gì hơn, chỉ hướng chủ đề trở về phía Tây Lương Mạt: “Người kia chính là Cửu Thiên Tuế sao?”
Chu Vân Sinh gật đầu, ho khan vài tiếng: “Không sai, hắn chính là đương kim đệ nhất quyền thần – Cửu Thiên Tuế, ép thiên tử lệnh chư hầu, một tay
che trời, hán vệ của Tư Lễ Giám và Cẩm Y Vệ dưới tay trải khắp từng tấc
đất Thiên Triều, trong thiên hạ cũng chỉ có hắn mới có thể khiến Hoàng
Đế không cách nào chạm vào tiểu tiểu thư.”
Samuel hừ một tiếng không cho là đúng: “Chỉ là một tên nội thần đùa giỡn mưu quyền mà thôi.”
Trong mắt hắn, cái tên Cửu Thiên Tuế tuy mang theo máu tanh, bóng tối và
quyền lực, nhưng hắn luôn cảm thấy những thứ kia dựa vào đùa giỡn mưu
quyền mới đạt được, rất không ổn định.
Chu Vân Sinh lập tức kéo Samuel lại, trầm giọng nói: “Ca ca, huynh hãy nghe đệ nói, thời gian đệ ở Tư Lễ Giám không phải ngắn, Cửu Thiên Tuế tuyệt
đối không phải hạng người có tiếng mà không có miếng, đừng đối kháng
chính diện với hắn, càng đừng tùy tiện trêu chọc hắn, người kia hỉ nộ vô thường, thủ đoạn hung ác.”
Nhìn ánh mắt kiêng kỵ và cầu xin của Chu Vân Sinh, Samuel dù không tin cũng
chỉ có thể nói: “Được rồi, ta đã biết, có điều dù lợi hại cũng chỉ là
một tên… hoạn quan mà thôi. Khi đó A Mạt vì không có ai để dựa vào nên
mới đầu nhập vào hắn, nay đã có chúng ta nàng không cần ở cùng với người kia nữa.”
Samuel không quen gọi Tây Lương Mạt là tiểu tiểu thư, luôn cảm thấy xưng hô
mềm mại này dùng cho Tây Lương Mạt thật sự rất lãng phí, nên hắn trực
tiếp gọi Tây Lương Mạt là A Mạt.
Nhóm thống lĩnh trẻ tuổi khác của quỷ quân nghe vậy cũng gật đầu tán thành.
Cho rằng Tây Lương Mạt là đóa hoa bụi gai cắm trên bãi phân trâu.
Chu Vân Sinh khẽ thở dại một tiếng, ánh mắt hướng về phía Kính Hô.
Tiểu tiểu thư không tự nguyện ở cùng nam nhân đáng sợ kia à?
Theo hắn thấy thì chưa chắc, có một số việc những người ngoài như bọn họ nói là không đủ.
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia xuất hiện, các bé mau hú lên chào mừng —
Một đường tiếng gió như tiếng ca, hơi nước lượn lờ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của hoa cỏ.
Ở trong lòng hắn, cảm nhận cảm giác ngựa tung vó, Tây Lương Mạt bỗng cảm
thấy nếu thời gian cả đời có thể ngừng lại tại đây cũng không tệ.
Nàng không nhịn được cọ vào ngực hắn nở nụ cười bình thản, vạt áo của hắn mở rất thấp, mặt hơi cọ vào làn da của Bách Lý Thanh, cảm giác lành lạnh
và mịn màng quen thuộc khiến Tây Lương Mạt không nhịn được lại cọ tiếp.
Trong lòng thầm nói, so với da trên người hắn, mặt mình thực sự bị gió cát thổi thô ráp rồi.
Bách Lý Thanh phát hiện hành động mờ ám của Tây Lương Mạt, cười khẽ nói:
“Thế nào, đã không nhịn được rồi à, yên tâm, lát nữa tránh đi tầm nhìn
của đám người không liên quan, vi phu nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.”
Tây Lương Mạt đỏ mặt, vỗ hắn một cái: “Trong đầu ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy!”
Bách Lý Thanh bỗng ôm cái eo nhỏ của nàng, trực tiếp nhảy lên khỏi lưng
ngựa, tung mình một cái rơi xuống mặt cỏ mềm mại, ôm nàng lăn mấy vòng
giảm bớt lực xuống ngựa.
Tây Lương Mạt bị hắn xoay đến choáng đầu, ôm vai hắn nhăn mày nói: “A Cửu, ngươi chậm chút đi.”
Người này thật là, rõ ràng có thể vững vàng hạ xuống đất lại nhất định phải lăn lộn thế này.
Bách Lý Thanh nhìn cô nàng xinh đẹp phía dưới, tóc dài tan ra phía sau, cánh hoa trên thảm cỏ xanh xen lẫn trong tóc, đôi mi thanh tú nhăn lại, tăng thêm vài phần xinh đẹp yếu đuối, cổ áo vì lăn mấy vòng mà hơi mở ra lộ
ra da thịt trắng như tuyết, đôi mắt quyến rũ của hắn hơi tối xuống, mỉm
cười nhìn Tây Lương Mạt: “Tiểu nha đầu, nhớ ta không?”
Tây Lương Mạt cảm thấy hơi thở mềm mại nóng cháy của hắn như lông chim phất qua mặt, gương mặt mê hoặc kia gần trong gang tấc, chóp mũi rất thẳng
sắp chạm vào chóp mũi mình, nàng không tự chủ được mà đỏ mặt, hai tay
đặt lên bả vai hắn, cảm thấy tim đập như trống, nàng nhẹ giọng nói:
“Nhớ!”
Dứt lời, đầu nâng lên hôn lên đôi môi mỏng của hắn một cái.
Nếu không nhớ thì sau khi phát hiện mình không cách nào lập tức trở về lại
không tiếc đi tìm Francis, mượn một cái cớ nghe có vẻ tin được sai người đi truyền tin, hỏi Bách Lý Thanh có thể tới Kính Hồ một chuyến gặp mặt
Francis, bàn bạc chuyện tiếp theo hay không.
Thế nhưng kiểu mượn cớ hoang đường này cũng không thể che giấu ý đồ muốn gặp hắn trong lòng nàng.
Kính Hồ càng đẹp thì càng khiến nàng muốn cùng hắn ở đây nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn.
Còn Bách Lý Thanh thì không ngờ tiểu nha đầu luôn biết kiềm chế đột nhiên
lại thẳng thắn va to gan như thế, không khỏi sửng sốt, sau đó nheo đôi
mắt như hồ nước sâu lắng, lăn tăn gợn sóng, cười khẽ: “Đúng là một nha
đầu nhiệt tình, vi phu rất thích, có điều thế thôi thì làm sao đủ.”
Nói đoạn, hắn cúi đầu, hôn thật sâu lên đôi môi mềm mại dày dặn của nàng,
một đường công thành đoạt đất, gặt hái chất lỏng ngọt ngào nhất trong
miệng nàng, mút lấy từng tấc non mềm trên môi nàng, cuối cùng bá đạo giữ lấy cái lưỡi đinh hương, khiêu khích trêu đùa, hôn đến khi đôi mắt Tây
Lương Mạt mông lung ngập nước, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn.
Có lẽ đã lâu không gặp khiến nàng vứt bỏ rụt rè, có lẽ ở Kính Hồ đã lâu bị nhiễm sự phóng khoáng của nơi này, nàng từ ban đầu ngượng ngùng đến
tiếp đó nhiệt tình đáp lại sự đòi hỏi bữa bãi của hắn.
Đôi môi triền miên ngọt ngào, giống như hòa tan toàn bộ nhớ nhung của nhau, sự nhiệt tình này dường như có thể làm tan chảy mọi tương tư và bất an.
Cô gái dù có mạnh mẽ đến thế nào cũng có lúc mềm yếu, nàng chỉ muốn ở
trong vòng tay hắn, ở trong đôi mắt hắn, ở trong hơi thở của hắn, đắm
chìm.
Quần áo tuột ra từng chiếc từ lúc nào, cảm thấy trước ngực hơi lạnh, làn da
nhẵn mịn run lên khiến Tây Lương Mạt không nhịn được run rẩy.
Tây Lương Mạt thoáng chốc tỉnh lại từ ngọn lửa tình mê ly và kỳ dị này,
nàng lập tức ý thức được nơi đây là màn trời lanh lảnh, giữa thanh thiên bạch nhật, bên bờ Kính Hồ lúc nào cũng có thể có người qua lại.
Nàng run run, ánh mắt mơ màng nhìn Bách Lý Thanh, lắp bắp nói: “A Cửu… Đây là bờ Kính Hồ, sẽ có… có người…”
Bàn tay Bách Lý Thanh cởi đai lưng của nàng, ghé sát bên tai nàng, âm thanh dễ nghe đầy mê hoặc: “Đừng sợ, không có ai đến, vi sư đã sai người Mị
bộ bảo vệ rồi.”
“À, nhưng mà…” Tây Lương Mạt hơi mơ màng mở to đôi mắt ngập nước, luôn cảm
thấy lời hắn nói có chỗ nào đấy không thích hợp, nhưng không thể nghĩ ra được ngay lúc này.
Nhìn vẻ mặt ngu ngơ và dáng vẻ ngây thơ của tiểu nha đầu bên dưới, đôi môi
đỏ mọng hơi cong lên, yêu kiều quyến rũ, Bách Lý Thanh chỉ cảm thấy
trong lòng có hàng nghìn con côn trùng nhỏ đã gãi ngứa, ham muốn dày vò
càng rõ rệt, chỉ muốn vò nát nàng nuốt vào bụng, ngay cả cặn cũng không
còn.
Đôi mắt hắn hơi nheo lại, cúi đầu hôn lên trán, chóp mũi, đôi môi nàng:
“Không nhưng nhị gì cả, thế nào, không phải nha đầu ngươi cũng nhớ vi sư à?”
Tây Lương Mạt đỏ mặt gật đầu, tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Nhớ, A Cửu, ngươi đừng dùng xưng hô kỳ quái thế được không?”
Bách Lý Thanh thay đổi xưng hô giống như cố sức nhắc nhở nàng vẫn là tiểu đồ nhi của hắn, loại quan hệ kỳ quái gần như vi phạm luân thường này khiến nàng cảm thấy rất ngượng ngùng.
Bách Lý Thanh lại cứ thích nhìn dáng vẻ xấu hổ của nàng, cười cắn vành tai
nhỏ: “Làm sao, lẽ nào ngươi không phải đồ nhi của vi sư? Hầu hạ vi sư
vốn là bổn phận của ngươi đấy.”
“Ta…” Tây Lương Mạt trước nay nhanh mồm nhanh miệng, lúc này một câu cũng nói không nên lời, nàng muốn kéo bàn tay làm càn của hắn, đôi tay mềm mại
lại bị hắn ngang ngạnh đè trên đỉnh đầu.
Nàng cảm thấy vừa thẹn vừa lúng túng, thế nhưng tim đập quá nhanh, trong máu giống như có thứ gì vì thẹn thùng mà càng thêm động tình.
“A Cửu…”
Thậm chí nàng không biết muốn xin tha thứ hay bảo hắn tiếp tục, chỉ run rẩy
toàn thân, da thịt trắng mềm vì động tình mà đỏ hồng.
“Có cảm giác phải không, nha đầu ngoan, để vi sư thật thương ngươi nào.”
Bách Lý Thanh ngả ngớn mệnh lệnh bên tai nàng, tiện thể cắn vành tai nhỏ của nàng, ngón tay thon dài linh hoạt và tà ác châm lửa trên thân thể
mềm mại của nàng.
Nàng giống như bị ác ma mê hoặc, ngượng ngùng quay mặt đi.
“Nhớ ta không?” Bách Lý Thanh cảm thấy bé con dưới thân đã mềm như một vũng
nước xuân, xuân triều như suối, trước khi cử động hắn cúi đầu nâng mặt
nàng lên, đôi mắt nhìn chăm chú vào nàng gần như muốn nhìn sâu vào trong linh hồn nàng, cũng khiến nàng nhìn rõ ngọn lửa hừng hực trong đáy mắt
hắn.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, cảm thấy bị ánh mắt cực kỳ xâm lược của hắn đâm đau nhói, chỉ trong chốc lát đã như trải qua bãi bể nương dâu nghìn năm,
cuối cùng khóe môi nàng nở nụ cười hồn nhiên, sắc mặt ửng hồng, đôi tay
nhỏ ôm chặt bả vai hắn, nhẹ giọng nói: “Nhớ!”
Dứt lời, nàng chủ động dâng lên đôi môi như cánh hoa của mình lần thứ hai, hôn hắn.
Nàng chưa bao giờ làm trái lại trái tim mình, nhớ là nhớ, giống như yêu là yêu, căm hận là căm hận.
“Đúng là nha đầu hư hỏng, quyến rũ người ta phải bị nghiêm phạt.” Đáy mắt hắn toát lên ý cười, hung hăng hôn nàng.
Thở dốc rất nhỏ, tiếng rên yêu kiều, như yêu linh mê hoặc tan ra trong gió, tình triều nguyên thủy nhất dâng trào như nước biển vỗ lên thảo nguyên
xanh ngắt.
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia xuất hiện, mau mau cung phụng ta, nếu không sẽ ngược Cửu gia —
Cái gì gọi là chết cho xong?
Tình huống hiện tại của nàng chính là chết cho xong!
Vô cùng muốn chết cho xong!
Tây Lương Mạt ngồi xổm trước Kính Hồ, tàn bạo trừng mắt nhìn cô gái mỹ lệ
trên mặt hồ, căm tức nói: “Ngươi, Tây Lương Mạt, con mẹ nhà ngươi trở
nên vô sỉ giống lão yêu nghìn năm kia từ bao giờ, hắn không biết xấu hổ
thì ngươi vẫn cần mặt mũi chứ!”
Được rôi, tình triều rút đi, ngọt ngào kịch liệt tiểu biệt thắng tân hôn kết thúc, tất cả trở về bình tĩnh, lý trí quay lại.
Sau khi ý thức được mình đã làm gì Tây Lương Mạt rất muốn phát điên.
Ngay từ đầu nhảy xuống từ ban công như tâm thân, đến ân ân ái ái với Bách Lý Thanh trước mặt Francis và đám Samuel, cuối cùng còn chạy như điên
thẳng tới bên bờ Kính Hồ chủ động lăn bãi cỏ.
Đây là đang chiếu cáo thiên hạ nàng thèm khát đàn ông đến cỡ nào mà!
Nàng thực sự nên mua một miếng đậu phụ đập đầu chết cho xong!
Nhất là Kính Hồ cách lâu đài Kính Hồ không xa, nếu dùng kính viễn vọng thì
hoàn toàn có thể nhìn rõ ràng bọn họ làm chuyện kinh thiên động địa gì
bên bở hồ!
“A —— a —— a a a!” Tây Lương Mạt che mặt thét lên, nàng không muốn sống
nữa, sau này làm sao đối mặt với đám Samuel nữa, uy nghiêm nàng vất vả
tạo thành đã sụp đổ hết rồi!
Hồ nước phát ra tiếng gợn sóng nhộn nhạo, kèm theo đó là một bóng người ưu nhã mạnh mẽ xông ra khỏi mặt nước, hắn vuốt mặt, hất những lọn tóc ướt
ra sau, nhướng mày nhìn Tây Lương Mạt: “Ngươi gào khóc ở đây làm gì,
nước ở đây cũng không tệ lắm, ấm áp vừa vặn, ngươi thật sự không xuống
à?”
“Không xuống!” Tây Lương Mạt tức giận nói, nàng còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết vấn đề hình tượng của mình đây này.
“Thật sự không xuống? Vừa làm ba lần trên người ngươi không toát mồ hôi à?
Không cảm thấy bẩn à?” Bách Lý Thanh nhăn mày, Cửu Thiên Tuế điện hạ hắn theo chủ nghĩa sạch sẽ tuyệt đối, thực sự không chịu được không tắm sau khi vui vẻ.
“Liên quan đến ngươi cái rắm!” Tây Lương Mạt không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói.
Đều tại tên khốn nay, nói cái gì mà sai người giám sát rồi, lẽ nào người Mị bộ không phải người?
Giờ thì tốt lắm, người Mị bộ và Cẩm Y Vệ đều biết bọn họ làm cái quái gì trên thảo nguyên rồi!
Vì sao mình cứ đụng phải đại yêu nghiệt này là lại bị mê hoặc đến mất hết phương hướng thế chứ?
Nhớ tới cảnh điên cuồng vừa rồi, Tây Lương Mạt không nhịn được phải ôm mặt.
Bách Lý Thanh nhìn gương mặt bốc khói của Tây Lương Mạt, đáy mắt hiện lên
tia sáng ác liệt, chậm rì rì vuốt tóc mình: “Xem ra vi phu còn chưa đủ
cố gắng, chưa làm ngươi toát mồ hôi phải không?”
Tây Lương Mạt đứng bật dậy bỏ đi, nàng không thể ở cùng một chỗ với đại yêu nghiệt này, hắn sẽ không ngừng nhắc nhở nàng vừa rồi đã làm chuyện tốt
gì, nàng cần một chỗ cẩn thận ngẫm lại xem có lý do gì hợp lý.
Cái chứng thích đùa Tây Lương Mạt mất kiềm chế của Bách Lý Thanh chưa thay
đổi, làm sao có thể dễ dàng để Tây Lương Mạt bỏ đi, hắn nhảy ra khỏi mặt nước chắn trước mặt nàng: “Sao lại đi, ngươi còn chưa hầu hạ vi sư tắm
rửa mà.”
Mái tóc dài bị hất hết ra sau đầu, lộ ra gương mặt diễm lệ không gì sánh
bằng, Bách Lý Thanh nhìn có vẻ ngang ngược tà tứ dị thường, trái tim Tây Lương Mạt nảy mạnh một cái, sau đó hạ tầm mắt không nhìn vào mắt hắn:
“Ta…”
Nửa câu sau còn chưa nói ra miệng nàng đã vội vàng dời đường nhìn, Bách Lý
Thanh chỉ mặc một chiếc quần mỏng, sau khi dính nước cái quần trắng kia
chẳng khác gì trong suốt, hung khí cực lớn ở đó chói mắt cực kỳ.
“Sao tự nhiên nói lắp thế?” Bách Lý Thanh nhận ra vẻ giả vờ bình tĩnh của
nàng, khẽ cười ra tiếng, vươn tay chậm rãi nhấc cái cằm nhỏ của nàng:
“Vừa rồi nha đầu ngươi còn rất nhiệt tình mà.”
“Gia, coi như ta sợ ngài rồi, ngài chậm rãi tắm rửa, ta không quấy rầy ngài
nữa.” Tây Lương Mạt quay mặt đi định bụng bỏ chạy mất dạng.
Nàng không phải đồ ngốc, dáng vẻ không có ý tốt của hắn nhìn là biết thằng nhãi này đùa nàng thành nghiện rồi.
Bách Lý Thanh đã sớm đề phòng chiêu thức này của nàng, đầu ngón tay vươn ra
ôm cứng lấy vòng eo mảnh mai của nàng, kéo toàn thân nàng đổ thẳng về
phía mặt nước.
Tây Lương Mạt bị giật mình, luống cuống tay chân giãy dụa đứng lên nhưng vẫn bị người kia kéo vào nước, uống mấy ngụm.
“Khụ khụ khụ… Bách Lý Thanh, ngươi muốn dìm chết ta đấy à!” Tây Lương Mạt
căm tức bật ra khỏi nước, vươn tay phải đi đẩy tên xấu xa đang ôm mình.
Bách Lý Thanh nhếch khóe môi cười rất tao nhã: “Không, vi sư chỉ đang giúp đồ nhi ngươi tắm rửa thôi mà.”
Tây Lương Mạt không nói một lời, xoay người bò lên bờ, thằng nhãi này thay đổi xưng hồ chứng tỏ hứng dâm của hắn bốc lên!
Thế nhưng một khi đại yêu nghiệt động dục, thường là tiểu yêu nghiệt như nàng trốn không thoát.
Ví dụ như hiện tại…
Bách Lý Thanh nắm cổ chân nho nhỏ của Tây Lương Mạt kéo nàng về, tiền thể
lột sạch nàng như lột da, còn mỉm cười nói: “Nha đầu, ngươi chẳng ngoan
gì cả, mặc quần áo thì tắm làm sao được, lẽ nào người không biết tắm,
nào nào, vi sư dạy ngươi.”
“A Cửu!”
Cho đến khi Tây Lương Mạt bò được lên bờ thì sắc mặt nàng đã trắng bệch, tay chân vô lực, toàn thân nhếch nhác.
Thế nhưng Cửu Thiên Tuế điện hạ phía sau nàng lại tinh thần sáng láng, như một con thú được thỏa mãn.
Hai chân Tây Lương Mạt run run, khó khăn mới đứng vững, nàng cúi đầu nhìn
bộ quần áo ướt đẫm rách nát của mình, sắc mặt khi xanh khi đỏ nhìn Bách
Lý Thanh: “Gia, ngài có thể nói cho ta biết, ta trở về thế nào không?”
Bách Lý Thanh rất hào phóng kéo cái áo choàng có mũ trên lưng ngựa xuống đưa cho nàng: “Mặc cái này là được.”
Tây Lương Mạt trừng mắt nhìn cái áo choàng kia, đây rõ ràng là muốn chiêu
cáo thiên hạ nàng và một “thái giám” xảy ra “tình hình chiến sự” rất
kịch liệt?
— Ông đây là đường ranh giới không ủng hộ, gia sẽ bắt đầu ngược, oa ha ha —
Nhóm sát thần Mị bộ đều rất im lặng hộ tống nhóm chủ từ nhà mình trở về lâu
đài Kính Hồ, cho dù ánh mặt trời rực rỡ, gió nhẹ mây trắng, thế nhưng
mọi người đều không dám nhìn ngang liếc dọc.
Bởi vì hai vị chủ tử nhà mình, một người thần thanh khí sảng, quái bệnh hai tháng nay đã hoàn toàn được chữa trị, hiếm khi nào tâm trạng cực tốt,
vốn là một chuyện khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng một người rõ
ràng bị thải âm bổ dương, vẻ mặt áp suất thấp, bầu không khí vừa quái dị vừa bất ổn, nhóm sát thần đều thông minh lựa chọn im lặng, dù sao vị
kia mới là chủ tử chính quy của nhà mình.
Francis từ xa xa nhìn thấy bọn họ trở về liền đi ra chuẩn bị đón tiếp.
Ánh mắt Francis dừng trên cái áo choàng quấn kín mít Tây Lương Mạt một lát, hiện lên tia sáng kỳ lạ, sau đó mỉm cười nói: “Tiểu tiểu thư, Cửu Thiên Tuế, bữa trưa đã chuẩn bị xong.”
“Vất vả, ta về phòng thay bộ quần áo trước.” Tây Lương Mạt mặt không chút biểu cảm gật đầu, xoay người đi về phía phòng mình.
Francis không khỏi có chút nghi hoặc, sáng nay rõ ràng thấy hai người vô cùng thân thiết ra ngoài cơ mà, sao lại…?
Ông bỗng nhớ tới sáng nay, ông theo lệ cũ dùng kính viễn vọng quan sát xung quanh, vô tình nhìn thấy một màn lửa nóng kia, nhất thời không nhịn
được ho khẽ một tiếng: “Thiên Tuế gia, mời.”
Bách Lý Thanh nhìn ông một cái, nhàn nhạt nói: “Francis, phi lễ chớ nhìn,
bản tọa nghĩ ngươi nhất định còn nhớ thành ngữ Trung Nguyên này.”
Francis nhìn hắn một lát, bỗng mỉm cười: “Thiên Tuế gia, ngươi cảm thấy ta nhìn thấy cái gì?”