Thứ sáu yêu đương ghi hình đến tập 11, Thịnh Dã nhận được bản thảo kịch bản, tên phim từ
Người im lặng đổi thành
Ngày im lặng, bây giờ đi đâu cậu cũng cầm kịch bản theo, có nhiều câu thoại dài, cậu phải học trước một chút.
Ghi hình xong, tổ tiết mục thường xuyên tụ tập ăn uống, Thịnh Dã vừa ăn cơm vừa ghi nhớ lời thoại trong đầu, không tham gia vào mấy câu chuyện trên bàn ăn. Mấy ngày nay cậu không chỉ phải học kịch bản mà còn phải học một ít nhạc lý cơ bản, tuy rằng đạo diễn không nói yêu cầu gì, nhưng cậu vẫn mua một cây đàn ghita, học một ít hợp âm đơn giản, ít nhất khi vào vai hát chính của ban nhạc rock thì cũng không đến mức quá sợ hãi.
Đạo diễn Hứa Đông của
Thứ sáu yêu đương là một người rất biết làm nóng bầu không khí, hai vị MC Tống Chiêu và Đường Lâm cũng vậy, ăn cơm với họ nhất định sẽ không nhàm chán. Trên bàn cơm Thịnh Dã nghe được ba người vui vẻ không biết mệt nói mấy đề tài, các đề tài được gọi lên, các khách mời cũng nói chuyện vui vẻ thuận hòa.
Sau đó bất thình lình một cái tên chui vào tai cậu.
Lời thoại và các hợp âm guitar ngay lập tức bị hỗn loạn.
Giống như cậu đang nghiêm túc xếp hàng, một bóng người bỗng nhiên ngang ngược lạnh lùng chen lên trước mặt cậu, mà người xếp hàng phía sau không ai có dị nghị gì.
Người chen ngang là Đàm Trận.
Lời thoại và các hợp âm guitar đáng thương bị chặn lại phía sau Đàm Trận, không dám lướt qua anh.
Không biết là ai khởi xướng đầu tiên, nói Đàm Trận có scandal, tối hôm qua anh bị người ta chụp được cùng một cô gái tóc dài từ phòng thu âm đi ra, sau đó đi bộ đến một nhà hàng Trung Quốc gần đó ăn cơm, cuối cùng mới lái xe rời đi.
Cô gái tóc dài này bị người ta đào ra, là nghệ sĩ cello Hạ Thiến. Chẳng qua phòng làm việc của Đàm Trận đã lên tiếng làm rõ.
Hạ Thiến… Thịnh Dã có chút ấn tượng với cái tên này, cậu không hiểu biết về nhạc cổ điển, nhưng cậu biết Hạ Thiến là một đại mỹ nhân.
Trong lòng cậu không khỏi tự giễu, quả nhiên đàn ông thì chỉ nhớ rõ mặt phụ nữ.
Lúc này Hứa Đông nói: “Vừa hay nói với mọi người, tập kết thúc Hạ Thiến là một trong số các khách mời.”
Thịnh Dã sửng sốt.
Tạ Phi Phi mang vẻ mặt xem náo nhiệt: “Trùng hợp như vậy sao?”
Đường Lâm bóc vỏ tôm, thuận miệng hỏi một câu: “Cô ấy và Đàm Trận có phải là thật không nhỉ?”
Tống Chiêu cười nhạt: “Cái này không phải giống như trước à, chỉ là đồn lung tung thôi, trước kia tin đồn nhiều như vậy cũng có cái nào thành sự thật đâu.”
Đường Lâm nghiêm túc nói: “Nhưng lần này thì khác, trước kia là vì tuyên truyền cho phim nên mới quang minh chính đại xào CP, lần này paparazzi quay lén được, hai người họ lén ăn cơm với nhau, Đàm Trận còn cố ý nói là mình độc thân, so với chuyện thổi phồng trước kia thì khác hẳn, nói không chừng chuyện này là thật đó, đúng không?”
Lúc nói chuyện, cô thường quay sang bên phải. Thịnh Dã vừa vặn ngồi bên phải cô, chỉ có thể máy móc gật đầu.
Tạ Phi Phi cảm thán: “Một Đàm Trận, một Salinger, một Tùy Khinh Trì, đúng là 3 người đàn ông sống trên bảng hotsearch mà!”
Thịnh Dã nghe họ tán gẫu, không yên lòng.
Ăn cơm xong, trước khi đi Đường Lâm gọi Thịnh Dã lại, cậu ngạc nhiên quay đầu thì Đường Lâm đi đến, kéo cậu vừa đi vừa nói: “Tập tới nhất định sẽ có nhiều nội dung liên quan đến âm nhạc, em chuẩn bị kỹ một chút, không phải em đảm nhiệm vai trò âm nhạc sao, có cả Hạ Thiến nữa, nếu em không biết cô ấy thì về tìm một vài video của cô ấy xem trước.”
Thịnh Dã biết chị Đường Lâm đang nhắc nhở mình, có lẽ cảm thấy vừa rồi khi nói chuyện đến Hạ Thiến, thấy cậu không tham dự nên nghĩ là cậu không biết nhiều về Hạ Thiến, cậu tâm tình phức tạp gật gật đầu.
Sau khi về nhà, cậu nghiêm túc tìm kiếm tên các khách mời tiếp theo trên mạng, những khách mời khác cậu đều quen cả, nhưng Hạ Thiến là người trong giới âm nhạc cổ điển, quả thật cậu không hiểu lắm, cậu nhập hai chữ Hạ Thiến vào thanh tìm kiếm, phía sau liền tự động hiện lên hai chữ Đàm Trận, ba tiêu đề đầu tiên đều có liên quan đến Đàm Trận, dòng chữ màu đen trên nền trắng có vẻ chói mắt.
Tối đó cậu xem video biểu diễn của Hạ Thiến, càng xem càng cảm thấy cô gái này vô cùng thích hợp với Đàm Trận. Hạ Thiến sinh ra trong gia đình có truyền thống âm nhạc, ngay cả thân thế cũng môn đăng hộ đối với Đàm Trận, Hạ Thiến mặc váy dạ hội trên sân khấu tựa như công chúa Disney chạy trốn, nhưng trên người cô ngoại trừ khí chất cao quý bẩm sinh còn lộ ra một loại khí thế mạnh mẽ cao ngạo, khí chất như vậy cùng với một Đàm Trận dịu dàng như nước đúng là bổ sung cho nhau.
Đàm Trận chơi dương cầm, Hạ Thiến kéo cello, trên thế giới này còn có hình ảnh nào đẹp đôi hơn thế nữa không?
***
Đến ngày ghi hình
Thứ sáu yêu đương, Thịnh Dã cuối cùng cũng được gặp Hạ Thiến ở hậu trường đài truyền hình. Mái tóc cô xoăn dài đen nhánh, mặc một bộ âu phục màu trắng ngọc trai, tay áo được thiết kế khéo léo, đi giày cao gót 10cm, cao những 1m8, rất khác với một nghệ sĩ đoan trang tao nhã mà cậu được nhìn trong video hôm đó.
Hạ Thiến vừa đi vào hậu trường, Thịnh Dã không có cách nào dời tầm mắt khỏi người cô. Hạ Thiến mang quà đến cho mọi người trong tổ tiết mục, cũng tự tay tặng cho cậu, là một đĩa CD cô vừa ra mắt, album cello tên là “Chelsea’s Bach Cello Suites” do SN Music phát hành.
Mấy ngày vừa rồi cậu đều bổ sung các tác phẩm của Hạ Thiến vào đầu mình, Thịnh Dã nhìn bìa CD toàn tiếng Anh cũng có thể nói ra tên tiếng Trung của nó, vì Hạ Thiến mà cậu nhận ra Bach, biết cái gì là concerto, cái gì là nhạc thính phòng, thậm gí ngay cả Bach có 36 bài hát không đệm đàn cũng biết.
Chuyện này khiến Hạ Thiến có chút vui mừng, hỏi cậu: “Cậu cũng thích nhạc cổ điển sao?”
Thịnh Dã đành phải nói chân thành: “Em có nghe qua cello của Bach không đệm đàn.”
Thực tế cậu mới chỉ nghe qua những thứ mà Hạ Thiến kéo.
Lúc thay trang phục ở hậu trường, Hạ Thiến ngắm mặt dây chuyền trên bàn trang điểm Thịnh Dã tháo xuống, có chút kỳ lạ hỏi: “Cái này vốn dĩ được thiết kế như vậy sao, sao tôi lại thấy nó giống nhẫn hơn nhỉ?”
Thịnh Dã nhất thời khựng lại, Đường Lâm bên cạnh nói đùa: “Có phải em đang yêu đương nên nhìn cái gì cũng ra nhẫn không?”
Hạ Thiến nghe ra giọng điệu bát quái của Đường Lâm, chỉ cười một tiếng, cô cái gì cũng không kiêng dè, hào phóng hỏi: “Chị Đường Lâm, chị muốn nói gì thế?”
Đường Lâm cười nói không có gì.
Hạ Thiến thẳng thắn nói: “Em với Đàm Trận thật sự chỉ là bạn bè, cậu ấy đến lớp học âm nhạc của em để học đàn.”
Tạ Phi Phi ở bên cạnh xen vào: “Chị, chị không rung động sao ạ, anh ấy đẹp trai như vậy!”
Hạ Thiến ôm tay dựa vào bàn trang điểm: “Chị với cậu ấy là bạn học cấp 3, chị nhìn cậu ấy suốt 3 năm trung học rồi, đẹp trai đến mấy thì cũng chai mắt, nhìn lâu quá rồi thành ra…”
Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý đạo diễn đến gọi mọi người, Thịnh Dã may mắn vì đề tài này cứ như vậy được bỏ qua.
Tập này là tập cuối cùng, khách mời không chỉ có Hạ Thiến mà còn có các nhạc sỹ, nghệ sĩ biểu diễn khác. Trường quay vô cùng náo nhiệt, nhưng trò chơi thì vẫn như cũ, có một trò chơi hỏi đáp, khách mời cần ngồi dưới bóng bay nước, bên thua phải xé một miếng băng dính trên quả bóng bay. Thịnh Dã với Hạ Thiến, Tạ Phi Phi và hai khách mời khác chung một đội.
Trước kia Thịnh Dã chơi trò xé băng dính này thành quen tay điêu luyện, cho nên nhiệm vụ xé băng dính được giao cho cậu. Tạ Phi Phi và khách mời chơi kéo búa bao nửa ngày cũng không quyết định được ai ngồi dưới bóng bay nước, cuối cùng Hạ Thiến xung phong ngồi xuống, Tạ Phi Phi khâm phục vô cùng: “Chị, chị liều mạng ghê!”
Hạ Thiến sau khi ngồi xuống ghế thì rất hưởng thụ, vuốt ve tay cầm ghế: “Chị thích loại trò chơi kích thích này, đến đi!”
Chuyến này lại làm khó Thịnh Dã, từ khi cậu ghi hình
Thứ sáu yêu đương đến nay chưa từng khẩn trương như vậy. Sợ cái gì đến cái đó, vòng đầu tiên bọn họ bị thua, lúc xé băng dính tay cậu run rẩy mãi, chương trình yêu cầu trong vòng 15 giây phải xé được băng dính ra, cậu hiếm khi phát huy thất thường, Tạ Phi Phi đứng một bên khẩn trương hô: “Nhanh lên anh ơi, không có thời gian đâu!”
Thịnh Dã không cẩn thận dùng sức quá mạnh, băng dính vừa xé ra thì quả bóng “phanh” một tiếng nổ tung, nước ào xuống như thác ướt đầm đìa lên người Hạ Thiến.
Thịnh Dã vội nói: “Xin lỗi xin lỗi, chị không sao chứ ạ!” Cậu cầm lấy khăn nhân viên cầm đến, muốn giúp Hạ Thiến lau tóc, nhìn tóc cô ấy đều dính hết lên cổ, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hạ Thiến bị nước lạnh làm cho run rẩy một chút, sau đó ngẩng đầu hít sâu một hơi, tự cầm lấy khăn lau tóc, đứng dậy làm như không có việc gì nói: “Không sao, tôi không có gánh nặng thần tượng, chị gái cậu trời sinh mỹ mạo, bị nước xối cũng không thành vấn đề.”
Thịnh Dã không khỏi hoảng hốt, nghĩ Đàm Trận nhất định sẽ xem chương trình này.
Có lẽ là xuất phát từ áy náy, sau đó những lần trừng phạt tiếp theo, phàm là chuyện có thể giúp Hạ Thiến cậu đều xông lên, uống hết một chai đồ uống có mù tạt, lại không sợ hãi thò tay vào hộp mù khủng bố đầy cá trích bùn, ngay cả Tống Chiêu cũng cổ vũ cho cậu: “Hôm nay Thịnh Dã giống kỵ sĩ đó nhaa!”
Đường Lâm nói: “Hạ Thiến là công chúa mà, nhất định phải có một kỵ sĩ chứ, mà anh lại không được!”
Hạ Thiến gật đầu: “Cậu ấy là kỵ sĩ tôi đồng ý, nhưng tôi không phải công chúa.”
“Đúng đúng đúng, em không phải công chúa, em là nữ hoàng!” Đường Lâm vô cùng hưởng ứng.
Hạ Thiến cười tủm tỉm, cô nhìn Thịnh Dã, người sau đang xác nhận vật phẩm có trong hộp mù khủng bố, bộ dáng thở phào nhẹ nhõm. Cả trường quay đều cười, bầu không khí thoải mái vui vẻ, nhưng cô lại cảm thấy chàng trai này thật ra rất chật vật.
Hết chương 90.