Hoan Yến - Tử Noãn

Chương 14

Nó bệnh tật yếu ớt, thần trí mơ hồ.

Nó hoàn toàn không biết triều đình phong vân biến đổi.

Cũng hoàn toàn không biết, bản thân mình đã không còn sống nổi mấy ngày nữa.

Rất nhanh, nó tắt thở.

Nghe mẫu thân nói, đêm hôm Tô Minh Nhan chết, phụ thân lại đau lòng mà khóc một trận.

Ông liên tục tự trách bản thân dạy dỗ con cái cũng coi như tận tâm, sao lại nuôi ra một kẻ như Tô Minh Nhan, bất trung bất hiếu, lòng lang dạ sói như vậy?

Thế nhưng sự đời, vốn dĩ khó mà nói hết.

Có những cái ác không phải cứ thiện lương là có thể hóa giải.

Giống như khi Thái tử Dung Ngọc tự vẫn trong thiên lao vẫn không quên để lại huyết thư.

Bức huyết thư ấy viết về từng bước gian nan, vô cùng nguy hiểm của hắn ở Đông Cung, lại chẳng đề cập nửa chữ đến những oan hồn chết dưới tay hắn.

Hắn căn bản không có chút hối hận nào với người đã chết.

Thật ra kiếp trước, Thái tử cũng chẳng phải người thắng.

Năm đó, Tần Yến cứu ta, đồng thời âm thầm cứu cả gia tộc thân thích của ta.

Phụ thân lại liên kết với thế lực phe cánh của Tần Yến.

Vì hành sự quá mức cơ mật nguy hiểm, phụ thân và Tần Yến đều giấu ta.

Cuối cùng, Tần Yến lật đổ Thái tử.

Chỉ là, chính chàng cũng ngã xuống mà thôi.

Nhiều năm sau.

Ta lại mơ hồ nhớ ra, lần đầu tiên Dung Ngọc cải trang xuất cung, nhìn thấy ăn mày ven đường, vẻ mặt đầy vẻ không thể tin nổi.

Tiểu Thái tử khi ấy, hai tay nắm chặt, vành mắt đỏ hoe mà nói với ta:

"Diệu Diệu, đợi sau này ta làm Hoàng đế, nhất định phải để thế gian này không còn ai chết đói, không còn ai chết rét nữa!"

Khi ấy, thanh mai trúc mã, thiếu niên dịu dàng.

Hắn cũng từng đối đãi chân thành với người khác, cũng từng sáng sủa rộng lượng.

Chỉ không biết từ khi nào.

Thiếu niên ấy đã dần không còn.

Hắn đến chết cũng chưa từng quay lại.

*

Yến tiệc Trung thu trong cung cũng không vì vụ ám sát ở bãi săn và thất bại của Thái tử mà bị trì hoãn.

Ta được mời vào cung, Tần Yến cũng có mặt trong điện.

Ta và chàng, nay đã là hậu bối thế gia được đế hậu sủng ái nhất.

Yến tiệc ca múa sênh tiêu, tô vẽ cho sự thái bình sau máu tanh.

Đế hậu cùng ngồi trên cao.

Hoàng thượng hiền hòa hỏi hai bọn ta:

"Tô Diệu, Tần Yến, ngoài những ban thưởng trước kia, các ngươi còn muốn gì khác không?

"Muốn gì cứ việc mở miệng."

Ta và Tần Yến nhìn nhau.

Tần Yến vốn có dung mạo xuất chúng, nay mặc một thân y phục màu đỏ sậm lại càng tôn lên đôi mày mắt lạnh lùng tựa tranh tựa yêu, mê hoặc lòng người.

Chàng đứng dậy đáp lời, ý tứ sâu xa:

"Thần, muốn cưới vợ rồi."

Trong điện thoáng chốc yên tĩnh, rất nhanh đã vang lên tiếng cười rộn rã.

Tần Yến lại lặng lẽ nghiêng mắt nhìn về phía ta giữa tiếng nhạc sáo ấy.

Đế hậu nghe vậy cũng không nhịn được cười.

Hoàng thượng lại chuyển sang hỏi ta:

"Vậy Diệu Diệu thì sao? Ngươi muốn gì?"

Ta cụp mắt cười khẽ:

"Thần nữ, muốn gả chồng rồi."

Đêm ấy, thánh chỉ ban xuống.

Trung thu đoàn viên, thiên tử ban hôn, Tần Tô kết duyên, chọn ngày cưới gả.

*

Nửa năm sau.

Tần Yến xây dựng phủ đệ riêng, cưới ta qua cửa, hồng trang trải khắp cả kinh thành.

Đêm động phòng, chàng dẫn ta đi xem những bức tranh sống động khắp cả phòng kia.

Cô gái trong tranh sinh động như thật, từng cái nhíu mày từng nụ cười đều là ta.

Chỉ là xem rồi xem, ta bỗng phát hiện điểm khác thường --

Trong đó có một bức vẽ dáng vẻ ta mặc áo cưới.

Bộ áo cưới trong tranh ấy, không hề xa hoa như hôm nay.

Mà biểu cảm của ta trong tranh lại hiện rõ vẻ bi thương.

Ta nhận ra rồi.

Đó là bộ áo cưới ta từng mặc ở kiếp trước khi gả xung hỉ cho Tần Yến.

Nhưng khi ấy, chàng đã không còn trên đời.

Chàng căn bản chưa từng nhìn thấy dáng vẻ ta mặc áo cưới vì chàng.

"Tần Yến, cảnh trong bức họa này, từ đâu mà có?"

Mắt ta đỏ hoe, giọng run rẩy hỏi chàng.

Ánh mắt chàng tràn ngập tình ý gần như cố chấp, giọng điệu lại dè dặt cẩn thận:

"Bức này, là ta vẽ mấy ngày trước.”

"Hôm đó, ta bỗng rơi vào một cơn ác mộng.”

"Trong mộng, ta không nhớ rõ chuyện trước kia, chỉ thấy nàng cuối cùng cũng gả cho ta, nhưng không biết vì sao, ta lại chết sớm, mặc cho nàng khóc gọi ta, ta cũng không thể đáp lại.”

"Sau đó, ta còn thấy nàng mặc áo cưới vào quan tài của ta, nói sợ ta trên đường hoàng tuyền lạnh lẽo, châm lửa đốt."

"Nhưng nàng lại cùng ta nằm chung gối trong ngọn lửa ấy, không đi ra ngoài.”

"Tỉnh lại sau cơn ác mộng, tim ta quặn đau khó chịu.”

"Cho đến khi vẽ xong bức này mới có chút thuyên giảm."

Ta rúc trong lòng chàng, đôi mắt càng thêm đỏ hoe.

Tần Yến lại véo khuôn mặt đang khóc của ta, cười phóng túng:

"Có ngốc không, ác mộng đều là ngược lại.”

"Giấc mộng đẹp mới là thật."

Ta liên tục gật đầu nói phải.

Chàng liền cắn nhẹ vành tai, ôm ta lên giường, giữa môi răng thì thầm tên ta:

"Tiểu hồ ly không có lương tâm, nàng thật sự khiến ta đợi lâu quá."

Nói xong, chàng cúi đầu hôn những nụ hôn dày đặc.

Tần Yến.

Chàng từng sinh không gặp thời.

Ta từng yêu không gặp người.

Mà nay.

Nhân gian muôn đời, phong lưu trăm vẻ.

Mưa xuân Giang Nam, sông dài ráng chiều.

Ta đều đã nhìn qua.

Đều không bằng chàng.

— HẾT —

Bình Luận (0)
Comment