Hoàng Ân

Chương 9

Trêи đại điện, những người có liên quan đã nhanh chóng đến đầy đủ.

Lục Duy Dương nghiêng đầu, khẩn cầu nhìn thê tử Cố Lan Chi, hắn không tin thê tử sẽ nhẫn tâm như vậy, nhất định là Cố Sùng Nghiêm ép bức thê tử hòa ly với hắn, hiện giờ có Hoàng thượng làm chủ, Lục Duy Dương cảm thấy, chỉ cần hắn có thể khiến thê tử cảm động thì nàng sẽ thay đổi, sẽ cùng hắn quay về Vĩnh An Bá Phủ.

Lục Duy Dương nghĩ như vậy, tất nhiên Cố Sùng Nghiêm cũng có chút lo lắng, nhìn muội muội một chút.

Nhưng hai nam nhân đều đánh giá thấp Cố Lan Chi.

Tuy rằng Cố Lan Chi là con gái võ tướng, lại còn là thứ xuất nhưng lúc còn sống, lão Hầu gia rất thương nàng. Sau khi lão Hầu gia qua đời, hai ca ca cùng cha khác mẹ tiếp tục sủng ái nàng, bởi vì nàng là muội muội duy nhất của họ nên Cố Lan Chi được đối xử không khác gì đích nữ. Từ lâu nàng đã chán ghét cuộc sống ở Vĩnh An Bá Phủ, chịu đựng tất cả là vì trượng phu yêu thương nàng, chí ít thì nàng cho là như vậy. Nhưng bây giờ ngoại thất mà trượng phu nuôi bảy tám năm và ba đứa nhỏ đều xuất hiện, một chút lưu luyến cuối cùng của Cố Lan Chi đối với Lục Duy Dương, đối với Vĩnh An Bá Phủ đều mất hết sạch sẽ.

Nhất là sau khi ở nhà mẹ đẻ hai ngày, sống trong viện trước khi nàng xuất giá, không cần sáng sớm đi thỉnh an mẹ chồng, không cần đối mặt với nam nhân giả dối, bên cạnh lại có nhi tử hiểu chuyện, cháu trai cháu gái giống như chim sẻ ngây thơ ríu rít ở bên, nhà mẹ đẻ như thế này, khiến Cố Lan Chi cảm thấy, nàng như biến thành một cô nương trẻ tuổi, mọi thứ đều đều tràn ngập sức sống và hy vọng.

Một bên là nước chảy, một bên là bể chết, Cố Lan Chi có ngu ngốc mới đổi ý.

Muốn hoàn toàn chấm dứt nên tâm trạng của Cố Lan Chi rất tốt, hôm nay nàng cố ý ăn mặc một phen, bộ váy dài màu đỏ phủ đất, ngoài mấy món trang sức đơn giản, ở trêи đầu còn cài một cây trâm hồng nguyệt quý. Trang điểm phô trương, diễm lệ như vậy, nữ nhân xinh đẹp bình thường đã chống đỡ không nổi, nhưng Cố Lan Chi vừa kế thừa nhan sắc của Miêu lão di nương vừa kế thừa khí chất tự tin của nam nhân Cố gia, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước, tựa như một đóa mẫu đơn kiều diễm nở rộ trong đại điện.

Lục Duy Dương nhìn mà trợn tròn hai mắt, thê tử trong trí nhớ của hắn đã lâu rồi không có tốn tâm tư ăn mặc, hôm nay giống như biến thành người khác.

Trêи long ỷ, Long Khánh Đế cũng tròn mắt ngạc nhiên, tiểu biểu muội đã lâu không gặp này của hắn dường như xinh đẹp hơn khi còn bé.

Long Khánh Đế là vị hoàng đế phong lưu, si tình duy nhất của hắn đều dành cho Tương quý phi hồng nhan bạc mệnh. Khi nàng còn sống, Long Khánh Đế hàng đêm chuyên sủng, kéo dài đến ba năm, sau này Long Khánh Đế xuất cung Nam tuần, bởi vì Tương quý phi sinh bệnh nên không thể theo hầu hạ bên người, đường dài cô đơn lạnh lẽo, Long Khánh Đế mới tiếp nhận hai mỹ nhân ở hai địa phương dâng lên nhưng sau khi hồi cung, Long Khánh Đế tiếp tục chuyên sủng Tương quý phi.

Sau khi Tương quý phi chết, Long Khánh Đế si tình cũng đã chết nên lúc này mới tiếp tục chọn mỹ nhân tiến cung hầu hạ.

Vào giờ phút này, Long Khánh Đế sờ cằm, có chút động lòng với tiểu biểu muội đang quỳ dưới điện.

“Hai nhà các ngươi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?” Long Khánh Đế nghiêm mặt hỏi.

Lục lão phu nhân muốn cướp lời, Long Khánh Đế nhướng mày, ghét bỏ nói: “Lão phu nhân nói đã nhiều rồi, hiện tại trẫm muốn nghe Thừa Ân hầu khởi tấu, cũng không thể nghe một phía được.”

Lục lão phu nhân đành phải ngậm miệng.

Cố Sùng Nghiêm đi giữa đại điện, chắp tay về phía Hoàng đế biểu ca lớn hơn hắn mười tuổi, nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, hôm trước thần vừa từ Ký Châu trở về, biết được muội phu này của thần ở bên ngoài lén nuôi ngoại thất, còn sinh ba đứa nhỏ, đứa lớn nhất đã bảy tuổi, nhỏ nhất thì vừa mới sinh. Lan Chi từ nhỏ đã được chúng vi thần nuông chiều mà lớn lên, nữ nhân của Cố gia từ khi nào phải chịu loại ủy khuất này? Nếu Vĩnh An Bá Phủ có mới nói cũ, ham mê ngoại thất, Lan Chi mới quyết chí cùng hắn ly hôn, vi thần và người nhà đều đã đồng ý.”

Ngoại thất sinh ba đứa nhỏ?

Long Khánh Đế rất tức giận, hỏi Lục Duy Dương đang quỳ trêи mặt đất: “Vĩnh An Bá, ngươi có biết Lan Chi là biểu muội ruột của trẫm không? Ngươi nạp thϊế͙p͙ thì cũng cho qua đi nhưng nuôi dưỡng ngoại thất là sao vậy? Thật sự coi nhà mẹ đẻ của nàng không có ai rồi hả?”

Lục Duy Dương cúi đầu, muối mặt nói: “Vi thần hồ đồ nên bị quỷ ám, vi thần đã biết sai. . .”

Cố Sùng Nghiêm lạnh giọng ngắt lời hắn: “Vĩnh An Bá không cần như thế, ngươi chỉ cần người điểm chỉ lên thư hòa ly, sau này ngươi muốn nuôi bao nhiêu nữ nhân, Cố gia của chúng ta cũng sẽ không can thiệp.”

Hắn châm chọc khiêu khích, Lục lão phu nhân nghe không nổi nữa, ngửa đầu nói với Long Khánh Đế: “Hoàng thượng, Duy Dương có lỗi với Lan Chi, nàng kiên trì muốn hòa ly, Lục gia chúng ta cũng không dám ép nàng ở lại, thư hòa ly chúng ta có thể ký nhưng Quý An là con cháu Lục gia, Cố gia lại cưỡng ép chiếm đoạt không cho về nhà, đây là đạo lí gì chứ?”

Ánh mắt Long Khánh Đế chuyển từ trêи người Lục lão phu nhân sang người Cố Sùng Nghiêm, nhíu mày: “Còn có chuyện này sao?”

Cố Sùng Nghiêm lập tức nói: “Hoàng thượng, Quý An là thế tử Vĩnh An Bá phủ, vi thần sao lại làm chuyện hồ đồ kia, nhưng đứa nhỏ Quý An này, vốn một lòng học võ, còn muốn để cữu cữu như thần dạy dỗ. Hoàng Thượng cũng biết, mỗi ngày thần đi sớm về trễ, sáng sớm hay lúc chập tối mới có thời gian, Quý An ở lại Hầu phủ để thần dạy võ nghệ sẽ dễ dàng hơn, chờ khi hắn thành tài, không cần thần nói, chính bản thân nó sẽ trở về Lục gia, thần cũng không có cưỡng ép, bình thường nó muốn về nhà thăm tổ mẫu, phụ thân, bất cứ lúc nào đều có thể đi.”

Long Khánh Đế hỏi Lục Quý An: “Những gì cữu cữu ngươi nói đều là thật chứ?”

Phụ mẫu muốn hòa ly, tổ ấm hạnh phúc đã không còn, suốt hai đêm dài Lục Quý An rất dằn vặt, dù sao cũng là đứa nhỏ nên không thể thông suốt được nhanh như mẫu thân, tiểu thiếu niên cúi đầu xuống, nhìn tổ mẫu và phụ thân cách đó không xa, hắn mím môi, gật đầu nói: “Hoàng thượng, lời của cữu cữu nói đều là thật.”

Nói xong, Lục Quý An đi đến trước mặt Lục lão phu nhân và Lục Duy Dương, quỳ xuống dập đầu: “Tổ mẫu, phụ thân yên tâm, đợi Quý An học tốt võ nghệ, lập tức sẽ về nhà tận hiếu với hai người, bình thường Quý An cũng sẽ thường xuyên về nhà thăm viếng.”

Lòng của Lục Duy Dương đều trống rỗng, ngay cả nhi tử cũng không cần hắn.

Lục lão phu nhân khóc đến mặt mũi đều là nước mắt, ôm tôn tử khuyên bảo đừng bị cữu cữu lừa, nói gì chứ, tôn tử ngốc này ngay cả nhà cũng không cần, bây giờ thì nói êm tai lắm, sau này Cố Sùng Nghiêm để tôn tử về Lục gia mới là lạ đó!

Kết quả như vậy, Lục lão thái thái rất không hài lòng nhưng bà ta không hài lòng cũng không được, mỗi câu của Cố Sùng Nghiêm đều có lý, người ta chỉ là muốn dạy dỗ cháu trai thì sai ở chỗ nào?

“Vĩnh An Bá, ngươi đỡ lão phu nhân đi.” Long Khánh Đế không nhịn được nói, “Thương gia bình thường nuôi ngoại thất không tính là sai lầm gì to lớn, nhưng ngươi thân là mệnh quan triều đình, phải tu thân dưỡng tính, mọi chuyện làm gương cho bách tính, chứ không phải để dân làm chuyện sai trái theo. Lần này, nể mặt Thừa Ân hầu phủ, trẫm không trị tội ngươi, nếu còn lần sau nữa thì bãi quan vẫn còn nhẹ.”

Lòng của Lục Duy Dương sớm đã như tro tàn, Lục lão phu nhân nghe xong, nhìn huynh muội Cố Sùng Nghiêm và Cố Lan Chi bên cạnh, bà ta khẽ cắn môi, dù có không cam lòng cũng phải nuốt vào trong.

Hai mẹ con họ đi rồi, Cố Sùng Nghiêm cũng chuẩn bị xin lui ra, Long Khánh Đế nói với hắn: “Ngươi mang Quý An ra bên ngoài đợi, trẫm có mấy câu muốn căn dặn riêng với Lan Chi.”

Cố Sùng Nghiêm khó hiểu nhìn thoáng qua đế vương nhưng một người chính trực như hắn, sao có thể đoán ra được vị Hoàng đế biểu ca lại động lòng với muội muội vừa mới hòa ly của hắn. Còn tưởng là Long Khánh Đế thật sự quan tâm muội muội nên muốn an ủi vài câu, Cố Sùng Nghiêm không có suy nghĩ nhiều, dắt cháu trai ra ngoài sau điện. Cửa đại điện cũng không đóng, ánh nắng chiếu vào, trong điện càng yên tĩnh trang nghiêm.

Cố Lan Chi nghi hoặc nhìn Long Khánh Đế đang bước về phía nàng, tuy là biểu huynh muội nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân, mười lăm tuổi đã lập gia đình, đối với Long Khánh Đế đúng là không có tình cảm biểu huynh muội gì.

“Hoàng thượng.” Mắt thấy Long Khánh Đế đến gần, Cố Lan Chi uốn gối hành lễ.

Long Khánh Đế cười nhẹ: “Huynh muội trong nhà, biểu muội cũng không cần khách khí.”

Cố Lan Chi đứng thẳng, cung kính rủ mi mắt xuống.

Long Khánh Đế yên lặng quan sát biểu muội này, nàng chỉ mới hai bốn hai lăm tuổi, chính là độ tuổi đẹp nhất của nữ nhân, bởi vì nếu nhỏ hơn thì quá non nớt, còn lớn hơn thì phong vận có thừa nhưng mới mẻ không đủ, y phục nàng lộng lẫy, rất đúng với khẩu vị Long Khánh Đế, về phần trinh tiết, Long Khánh Đế sủng hạnh qua nhiều xử nữ rồi, đã không lạ lẫm gì.

“Họ Lục khi dễ biểu muội như thế, trẫm rất muốn trừ bỏ tước vị của hắn nhưng nghĩ đến Quý An, trẫm mới không có phạt nặng, biểu muội có trách trẫm không?” Nhìn Cố Lan Chi không chớp mắt, Long Khánh Đế thấp giọng hỏi, gọi biểu muội thân mật vô cùng, mang theo một chút mờ ám.

Hai người cách rất gần nhau, đế vương lại nói giọng điệu này, Cố Lan Chi nhớ lại gương mặt xinh đẹp trẻ tuổi trong gương của bản thân, mơ hồ đoán được vài phần, không khỏi lui ra phía sau mấy bước, nói: “Thần muội chỉ muốn cùng với hắn hòa ly, từ nay về sau hai bên không còn liên quan, Hoàng thượng có phạt hắn hay không, muội cũng không để ý, đương nhiên, nếu Hoàng thượng muốn giữ tước vị lại cho Quý An, thần muội vô cùng cảm kϊƈɦ.”

“À, vậy biểu muội muốn tạ ơn trẫm thế nào?” Long Khánh Đế không che giấu chút nào mà hỏi tiếp, ngữ khí nhẹ hơn mấy phần.

Cố Lan Chi liếc hắn một cái, bất đắc dĩ nói: “Nghe nói Hoàng thượng thích cái đẹp, vừa đúng lúc bên cạnh thần muội có một nha hoàn vô cùng xinh đẹp, nếu Hoàng thượng không chê, muội có thể tặng nàng cho Hoàng thượng có được không?”

Long Khánh Đế cười, nói thẳng: “Nói đến mỹ nhân, trẫm càng ưa thích bộ dạng này của biểu muội hơn.”

Cố Lan Chi lặng lẽ chụp cái mũ “hôn quân” cho Long Khánh Đế.

“Hảo ý của Hoàng biểu ca muội xin nhận, chỉ là muội cùng với Hoàng biểu ca tuyệt đối không có khả năng.” Long Khánh Đế không tiếp tục che giấu, Cố Lan Chi cũng không muốn giả vờ hồ đồ, bình tĩnh nhìn đế vương nói, thuận tiện sửa lại xưng hô.

“Vì sao?” Long Khánh Đế tò mò.

Cố Lan Chi giải thích: “Thứ nhất, muội mới hòa ly với Lục Duy Dương, lại còn thẩm án trêи đại điện, Hoàng biểu ca cũng đã thiên vị cho Cố gia. Nếu như muội tiến cung hầu hạ Hoàng biểu ca, văn võ bá quan, lê dân bách tính chắc chắn suy đoán từ lâu chúng ta đã có gian tình, vì thanh danh của thiên tử, Hoàng biểu ca không thể tiếp nhận muội, vì thanh danh nữ quyến của Cố gia, muội càng không thể đi theo Hoàng biểu ca.”

Long Khánh Đế nhíu mày, thanh danh, hắn ghét nhất là hai chữ này nhưng không chấp nhất cũng không được.

Cố Lan Chi tiếp tục nói: “Thứ hai, muội vốn bụng dạ hẹp hòi, trời sinh còn hay ghen tuông, Lục Duy Dương chỉ có một ngoại thất muội đã chịu không được, nếu thật sự tiến cung, đối mặt với mấy phi tần thiên kiều bá mị của Hoàng biểu ca, không phải là muội sẽ bị lòng đố kị dày vò đến chết sao? Hoàng biểu ca thật sự thương tiếc muội vẫn nên để muội tiêu diêu tự tại ở Thừa Ân hầu phủ là được.”

Hai lý do này, Long Khánh Đế lại không thể phản bác.

Đối mặt với Cố Lan Chi trong chốc lát, Long Khánh Đế đột nhiên cao giọng cười to, lắc đầu nói: “Một nữ tử khéo mồm khéo miệng như vậy, hôm nay trẫm mới biết biểu muội của trẫm lại có tài ngự sử. May mắn ngươi là biểu muội của trẫm, nếu ngươi thật sự làm quan trong, trẫm còn không bị ngươi phiền chết hay sao.”

Trong mắt Cố Lan Chi lướt qua một nỗi buồn vô cớ, nhìn ánh nắng bên ngoài chiếu vào đại điện, lẩm bẩm tựa như nói với mình: “Ngược lại muội càng hi vọng mình là một nam nhi, là nữ nhân, thật sự quá khổ.”

Long Khánh Đế chấn động trong lòng.

“Tương nhi hãy sinh cho trẫm một công chúa nữa.”

“Công chúa có gì tốt chứ? Dù có tôn quý đi chăng nữa, cũng phải gả đi, sau đó sinh con hầu hạ cha mẹ chồng, nếu đưa bọn chúng đến thế gian này chịu khổ thì thϊế͙p͙ thà rằng sinh nhi tử còn hơn.”

Cuộc đối thoại xa xưa đột nhiên hiện lên trong đầu, người ấy dường như sống lại, trong mắt Long Khánh Đế không có Cố Lan Chi nữa, quay người rời đi.

Cố Lan Chi ngẩng đầu, nhìn bóng lưng cao lớn thẳng tắp của đế vương, thấy được một chút hiu quạnh bi thương.
Bình Luận (0)
Comment