Chương 1028: Vô đề (3)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho nên, khi còn trẻ, ông ta tung hoành kiếm kẻ địch khắp tứ phương, đã đánh là không trận nào không thắng.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều không ngờ nổi.
Cửu Chỉ Thánh Long Đế đã bại.
Khi ông ta vào thời kỳ kiệt ngạo phong mang nhất.
Ông ta đã bại bởi một vị thiên kiêu thần bí.
Cũng trogn chính trận ước chiến đó, ông ta từng mở miệng nói, nếu ta thua, sẽ chặt đứt một ngón.
Kết quả, ông ta thua thật!
Mà lại là, thua trong vòng một trăm chiêu.
Một trận chiến này, suýt nữa đã khiến Cửu Chỉ Thánh Long Đế nghi ngờ nhân sinh.
Trong lứa thế hệ trẻ tuổi, lại có một tồn tại nghịch thiên đến thế.
Sau khi bại trận, Cửu Chỉ Thánh Long Đế tự chặt đứt một ngón tay, đồng thời, còn muốn vị thiên kiêu thần bí kia để lại danh tính.
Vị thiên kiêu thần bí này chỉ để lại mấy lời.
Thiên hạ ai không biết quân!
Sau đó, người kia bỏ đi luôn.
Không một ai biết vị thiên kiêu thần bí kia đến từ nơi nào, là người thuộc thế lực nào.
Sau đó, Cửu Chỉ Thánh Long Đế vẫn chưa nhụt chí.
Dù sao cũng là người có tư cách chứng Đế, đạo tâm không thể dễ dàng vỡ vụn như thế được.
Ban đầu, ông ta hổ thẹn, sau đó thì dũng cảm, không khôi phục lại ngón tay đã chặt kia.
Mà coi như là một lời thề, càng thêm quyết chí tự cường.
Cuối cùng, vào thời đại của mình, ông ta đã chứng được chính quả Đại Đế.
Danh hào, Cửu Chỉ Thánh Long Đế!
Trận bại đó là lần thất bại duy nhất trong cả đời Thánh Long Đế!
Nhưng cũng chính lần thất bại đó đã khích lệ Cửu Chỉ Thánh Long Đế ma luyện đạo tâm, cuối cùng, cứng rắn chứng đạo.
Cho nên, cũng coi như là nhân họa mà được phúc.
Có điều, từ đầu tới cuối tất cả mọi người đều ôm một nghi vấn trong lòng.
Vị thiên kiêu thần bí kia cường đại đến thế, có thể đánh bại Cửu Chỉ Thánh Long Đế khi còn trẻ.
Vậy chắc chắn người đó cũng có thể chứng Đế vào thời đại của mình.
Nhưng thời đại này lại hoàn toàn không có tin tức gì về vị thiên kiêu kia chứng Đế.
Dường như ông ta đã chôn vùi trong cổ sử, không một ai biết đến.
Cuối cùng, đây vẫn là một điều bí ẩn.
Đương nhiên, các thiên kiêu ở đây cũng chỉ biết được đại khái về cuộc đời của Cửu Chỉ Thánh Long Đế.
Biết được khi còn trẻ Cửu Chỉ Thánh Long Đế đã từng bại trong tay một vị thiên kiêu thần bí, vì vậy mà đứt mất một ngón tay.
Nhưng điều này không hề ảnh hưởng chút nào tới uy danh của Cửu Chỉ Thánh Long Đế.
Ông ta cũng lưu danh trong cổ sử.
Mà hiện giờ, theo như mọi người ở đây thì đây chính là cơ duyên mà Cửu Chỉ Thánh Long Đế để lại.
Nhưng vừa nhìn sang Long Dao Nhi, các thiên kiêu ở đây như bị quả cà phải sương, lập tức ỉu xìu.
Có Long Dao Nhi ở đây, thiên kiêu khác muốn lấy được cơ duyên có thể nói là thiên phương dạ đàm.
“A, lại là vị Đại Đế này?”
Hai mắt Long Dao Nhi sáng lên lấp lánh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc trác cười lên xán lạn.
Nàng từng được Long Uyên, người hộ đạo, kể một chút về cổ sử long tộc.
Đương nhiên cũng từng nhắc về vị Cửu Chỉ Thánh Long Đế này.
Ngoại trừ trận thua trước vị thiên kiêu thần bí kia, cả cuộc đời ông ta hoàn toàn tuyệt đối là huy hoàng sáng chói.
Đương nhiên, cơ duyên ông ta để lại cũng sẽ không kém.
“Chờ Dao nhi có được cái cơ duyên này, sẽ đi tìm tên Thánh Thể kia tính sổ!” Long Dao Nhi vui sướng hài lòng nghĩ vậy.
Cuối cùng Thánh Thể Bá Thể cũng có một trận chiến.
Cộng thêm bao cát thịt của nàng nữa, Bá Thể Hạng Phi bị Quân Tiêu Dao giết.
Sớm muộn gì nàng cũng sẽ đi tìm Quân Tiêu Dao.
Long Cát Công chúa bị Long Dao Nhi đè ép cũng kinh ngạc một lát mới chợt hiểu ra ý nghĩa của câu nói trên tấm bia đá kia.
Cửu chỉ kinh thiên, ý chỉ cả đời huy hoàng của Cửu Chỉ Thánh Long Đế.
Nhất chỉ độc hám, ý nói chuyện khi còn trẻ Cửu Chỉ Thánh Long Đế đã thua vị thiên kiêu kia, đứt một ngón tay.
Nhưng nghĩ tới cơ duyên đáng lẽ thuộc về mình lại sắp bị Long Dao Nhi cướp đi.
Long Cát Công chúa cũng cảm thấy uất ức.
Nếu ả có được cơ duyên của Cửu Chỉ Thánh Long Đế, chắc chắn có thể quật khởi một lần nữa.
Một lần nữa khôi phục thân quái thai cổ đại, phong thái hậu nhân Cổ Hoàng của mình.
Long Dao Nhi cạp cạp hai ba cái, ăn hết cái hồ lô đường, chuẩn bị tiến vào trong không gian bên dưới tấm đá tìm kiếm.
Nhưng đột nhiên động tác của nàng dừng lại.
Nàng đã nhận ra một hơi thở nguy hiểm nhàn nhạt.
Đúng lúc này, một tiếng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên.
“Đây là… Cửu Chỉ Thánh Long Đế ?”
Các thiên kiêu khác ở đây nghe thấy vậy cũng nhìn theo.
Chỉ thấy có mấy bóng hình đạp hư không bay tới.
“Là Vũ Hóa Vương!”
“Còn có cả thần nữ Khương gia!”
Hóa ra là mấy người Khương Thánh Y, Vũ Hóa Vương, Vũ Vân Thường.
Dao Trì cổ địa chỗ bọn họ khá gần nơi này.
Cho nên tới trước.
Thấy hư ảnh của Cửu Chỉ Thánh Long Đế giữa không trung, Vũ Hóa Vương cũng khóa kinh ngạc.
Không ngờ lại là cơ duyên của vị đại lão long tộc này.
Khương Thánh Y bên cạnh thì nhìn sang Tiên Nữ Long đã tê liệt nằm dưới đất.
“Long Cát công chúa?” Khương Thánh Y cũng rất bất ngờ.
Không ngờ người có quan hệ với Quân Tiêu Dao trong tin tức nhận được lại chính là Long Cát Công chúa.
Ngay từ đầu, khi Long Cát công chúa và Quân Tiêu Dao là kẻ địch, trong lòng Khương Thánh Y cũng ôm địch ý rất lớn với ả.
Nhưng từ khi Long Cát công chúa bị thu phục, cỗ địch ý này cũng dần dần tiêu tan.
“Khương Thánh Y…”
Thấy Khương Thánh Y đến, ánh mắt Long Cát công chúa rất phức tạp, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Lúc này, Khương Thánh Y áo trắng tung bay, phong thái tuyệt đại, như một nữ thần khiến vạn người kính ngưỡng, giá trị nhan sắc sánh vai cùng thực lực.
Trước kia, ả và Khương Thánh Y cùng một điểm xuất phát, thậm chí mới đầu còn mạnh hơn Khương Thánh Y một chút.
Hiện giờ, vật đổi sao dời, Khương Thánh Y đã bỏ mình lại đằng sau.
Mà điều khiến Long Cát công chúa càng khó chịu hơn chính là quan hệ thân mật giữa nàng và Quân Tiêu Dao.
Một người là người thân thiết nhất bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Một người là tọa kỵ của Quân Tiêu Dao.
Chênh lệch giữa hai thân phận này còn lớn hơn cả trời.
Long Cát công chúa rất hâm mộ Khương Thánh Y.
Phi thường hâm mộ.
“Các ngươi đến cướp cơ duyên này à?” Khuôn mặt nhỏ của Long Dao Nhi hơi đanh lại.
Dù sao thì hai người Vũ Hóa Vương và Khương Thánh Y cũng đều là cấm kỵ thiên kiêu vô thượng.
Dù thực lực nàng ta rất mạnh, cũng rất tựt in vào bản thân mình, nhưng cũng không thể không để ý đến.