Chương 1052: Biểu lộ của Khương Thánh Y, thời khắc dịu dàng,
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thế nhân chỉ thấy Quân Tiêu Dao phong quang vô hạn, quét ngang Cổ Lộ, hào quang vạn trượng. Lại không nhìn thấy cô tịch lẫn áp lực trong lòng hắn.
Một thân một mình, đánh cờ với trời.
Còn có lúc hắn cô độc đạp lên Cổ Lộ, để lại câu kia.
Đợi lúc ta chứng đạo thành Tiên, ắt gọi Nhật Nguyệt đổi mới trời.
Quân Tiêu Dao tự định mục tiêu cho mình, cực kỳ cao.
Cao đến thiên kiêu bình thường, cơ bản ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đương lúc một người nội tâm cao ngạo, đứng ở đỉnh phong.
Hắn cảm nhận được, không chỉ có vô địch mà còn có cô độc.
Cường giả, luôn luôn cô độc.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Khương Thánh Y liều mạng cũng phải cố gắng tu luyện. Nàng hy vọng bản thân mình biến thành một đám lửa, có thể hơi chút sưởi ấm trái tim cô độc lạnh lùng bất tận của Quân Tiêu Dao.
Ròng rã mười ngày.
Quân Tiêu Dao nán lại bên trong một cái hang cổ nguyệt. Hắn không có tu luyện, không có làm bất cứ chuyện gì.
Chỉ là giải phóng đầu óc của mình, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm.
Quân Tiêu Dao hiểu được, tâm tính còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.
“Vẫn còn quá yếu.” Quân Tiêu Dao thở dài nói.
Lời này nếu như để cho những thiên kiêu khác nghe được, tuyệt đối thẳng la to.
“Cổ Versailles” Quân Tiêu Dao.
(*)Tiếng lóng của Trung Quốc, chỉ kẻ giỏi khoe khoang giả vờ.
Này nếu còn gọi là yếu, vậy những thiên kiêu khác ở kỷ nguyên này, chẳng phải là hổ thẹn đến tự sát luôn sao?
Phải biết rằng, Quân Tiêu Dao còn rất trẻ, mới hơn hai mươi tuổi.
Lứa tuổi này mà có được thực lực như vậy, đã là duy nhất cổ sử rồi.
Bây giờ, dưới cảnh giới Chí Tôn, ai có thể đối phó được Quân Tiêu Dao đây?
“Tiêu Dao, ta có thể đi vào được không?”
Ở bên ngoài cổ động truyền đến giọng nói êm dịu của Khương Thánh Y.
Suốt mười ngày, Quân Tiêu Dao đều ở bên trong cổ động, các nàng hơi lo lắng.
Khương Lạc Ly rất sầu não, không biết phải đi an ủi thế nào, cho nên Khương Thánh Y mới đến đây điều tra.
“Thánh Y tỷ, vào đi.” Quân Tiêu Dao nói.
Khương Thánh Y đi vào, thấy Quân Tiêu Dao đang ngồi xếp bằng dưới đất, cả người yên tĩnh như xử nữ, như một pho tượng thần linh tuấn tú.
Vẻ nản lòng, mất mát trong tưởng tượng cũng không có xuất hiện trên mặt Quân Tiêu Dao.
“Sao vậy, chẳng lẽ Thánh Y tỷ cho là ta tự thân một mình trốn ở chỗ này khóc nhè sao?” Quân Tiêu Dao cười cười.
Khương Thánh Y thở phào nhẹ nhõm.
Còn có thể nói đùa, chứng tỏ Quân Tiêu Dao không có bị ảnh hưởng quá lớn.
“Chúng ta đều rất lo lắng cho đệ.” Khương Thánh Y nói.
“Không sao đâu, chỉ là ngẫu nhiên muốn dừng bước nghỉ ngơi một chút ấy mà, sau đó còn phải lên đường, tiến về nơi thí luyện cuối cùng.” Quân Tiêu Dao nói.
Con ngươi trong suốt của Khương Thánh Y bình tĩnh liếc mắt nhìn Quân Tiêu Dao một chút, sau đó bỗng nhiên ngồi quỳ ở bên cạnh Quân Tiêu Dao.
“Nếu như phải nghỉ ngơi mà nói, vậy thì nằm xuống đây đi.” Tay ngọc của Khương Thánh Y vỗ nhẹ lên đùi của mình.
Quân Tiêu Dao ngốc trệ, sao đó mỉm cười, cũng không có khách sáo mà nằm thẳng xuống, đầu gối lên trên cái đùi mềm mại đẫy đà của Khương Thánh Y.
Cảm xúc vô cùng mỹ diệu.
Nhân vật cấp tuyệt đại nữ thần mà vô số nam tu trên Cổ Lộ ngưỡng mộ, giờ phút này dâng lên gối đùi, ai có thể từ chối được chứ?
Cũng chỉ có Quân Tiêu Dao mới có thể có được đãi ngộ kiểu này.
“Nói thật, thật ra ta là một con cá ướp muối, cũng không muốn trở thành anh hùng giống như phụ thân vậy.”
“Thương sinh với ta có quan hệ gì đâu, chỉ cần những người bên cạnh ta đều an ổn hạnh phúc là được rồi.” Quân Tiêu Dao nói.
Ý tưởng này, có lẽ rất ích kỷ. Nhưng Quân Tiêu Dao xác thực chính là người như vậy.
Muốn hắn vì bá tánh không chút tương quan nào kính dâng, hắn làm không được.
“Tiêu Dao, cũng không phải anh hùng tạo thời thế, mà là thời thế tạo anh hùng.”
“Ở trận tranh đấu thế gian lớn này, nhất định phải có người đứng ra, độc đoán vạn cổ, trấn áp hết thảy kẻ địch.”
“Mà người đó chính là đệ, Tiêu Dao, đệ nhất định là anh hùng.”
Khương Thánh Y lời nói sâu xa, tay ngọc duỗi ra, vuốt ve sườn mặt tuấn tú của Quân Tiêu Dao, trong mắt đẹp có vẻ phức tạp.
Thật ra cũng không phải tất cả nữ tử đều hy vọng ý trung nhân của mình là anh hùng cái thế gì.
Bởi vì anh hùng thì phải đổ máu, phải hy sinh rất nhiều thứ.
Mà nàng thì lại không nỡ.
“Ồ… anh hùng sao?” Quân Tiêu Dao nói.
Không hiểu sao hắn lại nhớ tới một câu nói rất nổi tiếng ở kiếp trước.
Năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.
Có thể Quân Vô Hối chính là có loại tín niệm này.
Nếu không ông cũng sẽ không để Quân Tiêu Dao lại trong hộ thân phù, viết xuống câu nói quân tử lập mệnh, cả đời không hối hận này.
“Đa tạ Thánh Y tỷ, đột nhiên cảm giác tốt hơn nhiều rồi.” Quân Tiêu Dao khẽ cười một tiếng.
Tuy tâm tính bản thân hắn cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng cùng Khương Thánh Y nói chuyện phiếm lại khiến lòng hắn trở nên rất bình tĩnh.
Khương Thánh Y chính là có loại năng lực đó.
Nàng giống như một tỷ tỷ lớn tài trí, thành thục, xinh đẹp, dịu dàng dễ thân cận nhà bên.
“Đúng rồi, trước đó ta đã từng nói, chờ đến chung cực Cổ Lộ kết thúc, ta sẽ cho tỷ một cái hứa hẹn…” Quân Tiêu Dao bỗng nhiên nghĩ tới điều này.
Ai ngờ, Khương Thánh Y cũng duỗi một ngón tay ngọc ra, chặn môi Quân Tiêu Dao lại:
“Tiêu Dao, không cần nhiều lời, ta biết con đường đệ phải đi còn rất dài, đặc biệt là sau khi biết được chuyện của phụ thân đệ.”
Khương Thánh Y khéo hiểu lòng người nói.
Sau khi biết chuyện của Quân Vô Hối, Quân Tiêu Dao đương nhiên càng có áp lực, muốn tu luyện, trở nên mạnh mẽ hơn, cơ bản không có thời gian dư thừa lẫn tâm tư đi nữ nhi tình trường.
“Thế nhưng mà…” Quân Tiêu Dao muốn nói lại thôi.
“Không sao, để cho ta chờ mười năm, trăm năm, ngàn năm, vạn năm đều không quan trọng.”
“Chỉ cần người cuối cùng đó là ngươi, là được rồi.”
Khương Thánh Y điềm đạm mỉm cười, thanh lệ tuyệt thế.
Lời này của nàng rất thẳng, hầu như không khác gì thổ lộ.
Sau khi kinh lịch nhiều như vậy, Khương Thánh Y cũng hiểu rõ bản tâm của mình.
Cuộc đời này của nàng chỉ có Quân Tiêu Dao.
Nếu đã có quyết định, như vậy cần gì phải xôn xao rối loạn quan tâm nhiều như thế?