Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1124 - Chương 1124 - Một Mình Hành Động, Gặp Lại Tru Tiên Đạo

Chương 1124 - Một mình hành động, gặp lại Tru Tiên Đạo
Chương 1124 - Một mình hành động, gặp lại Tru Tiên Đạo

Chương 1124: Một mình hành động, gặp lại Tru Tiên Đạo

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ván cờ của dị vực và Tiên Vực, vụ đánh cược giữa hắn và trời cao đều sẽ xuất hiện một kết cục tại nơi đó.

Kế tiếp, Quân Tiêu Dao tiếp tục du đãng ở thế giới Thần Khư. Nếu gặp được một ít đội ngũ sinh linh dị vực, Quân Tiêu Dao sẽ tùy tiện diệt sát.

Qua chừng bảy tám ngày, Quân Tiêu Dao đã bắt đầu thâm nhập sâu trong thế giới Thần Khư.

Vào thời khắc nào đó, Quân Tiêu Dao bỗng dừng chân, thản nhiên nói: “Xuất hiện đi.”

Trong hư không, một bóng hình xinh đẹp hiện lên. Đó là một thiếu nữ mặc váy tơ màu đen, dáng người tinh tế, da thịt tái nhợt, trên mặt có đeo một mặt nạ quỷ diện, trong tay nàng ta cầm Tử Thần Chi Liêm còn lớn hơn cả thân thể mình.

Trên tứ chi tinh tế thon dài quấn quanh một ít băng vải, càng tăng thêm khí chất bệnh trạng vài phần. Giống như bỉ ngạn hoa nở rộ bên kia cái chết.

Đó là Tru Tiên Đạo, Huyền Nguyệt.

Quân Tiêu Dao thản nhiên xoay người, vẻ mặt thật lạnh nhạt.

“Một mình hiện thân, là muốn tìm cái chết à?”

Chỉ khi nào Thất Hoàng cùng ra tay thì mới có khả năng đấu lại hắn. Hiện giờ một mình Huyền Nguyệt hiện thân, đó không phải tìm đường chết thì là cái gì.

Lần trước, ở Táng Đế Tinh, nếu không phải Quân Tiêu Dao còn phải đi tìm Khương Lạc Ly thì Huyền Nguyệt khó có thể chạy thoát từ trong tay hắn.

Đương nhiên, hiện giờ khí tức của Huyền Nguyệt cũng rất khủng bố, các loại thể chất huyết mạch đã dung hòa vào thân thể nàng ta, để lộ một luồng khí tức vừa hỗn loạn lại khủng bố, như là một hắc động cắn nuốt luyện hóa tất cả.

Nhưng loại khủng bố này là tương đối, đối với Quân Tiêu Dao thì nó vẫn có thể trấn áp.

“Nghịch Quân Thất Hoàng từng có một mật hội, lấy Cổ Đế Tử dẫn đầu, sẽ tính kế ngươi.” Huyền Nguyệt mở miệng, tiếng nói như suối trong.

“Cho nên thế nào?” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao bất biến.

“Ta cũng đã truyền tình báo về, chờ những thiên kiêu Chuẩn Đế Tộc, thậm chí Đế Tộc hiện thân, ngươi sẽ là người đầu tiên bị nhằm vào bao vây tiễu trừ.” Huyền Nguyệt tiếp tục nói.

“Cho nên thế nào?” Quân Tiêu Dao vẫn lặp lại.

“Nghịch Quân Thất Hoàng chúng ta có một trận pháp có thể cùng sau đó, vô biên khủng bố, đến lúc đó ngươi tuyệt đối khó có thể chống cự.” Trong giọng nói của Huyền Nguyệt có một tia gợn sóng.

Nàng nói nhiều như vậy, vì sao Quân Tiêu Dao vẫn mang vẻ mặt gợn sóng bất kinh như thế? Không ai có thể chịu được loại vây sát cấp bậc này.

Vì sao Quân Tiêu Dao còn thản nhiên như thế?

Nàng nhìn không thấu.

Chỉ là...

Nhìn gương mặt mơ hồ tương tự với ca ca trong trí nhớ, nàng khó có thể hoàn toàn hạ quyết tâm.

“Hiện tại rời khỏi thế giới Thần Khư thì có lẽ còn có đường sống.” Huyền Nguyệt trầm mặc một lát, sau đó nói.

Quân Tiêu Dao nhìn thiếu nữ quỷ diện kia, ánh mắt thâm thúy.

Thật lâu sau, hắn mở miệng hỏi: “Vì sao?”

Hắn không để ý những âm mưu tính kế mà Huyền Nguyệt nói ra, hắn chỉ có chút tò mò và khó hiểu, Huyền Nguyệt là người của dị vực, còn là Tru Tiên Đạo cắn nuốt huyết mạch. Theo lý thuyết, hẳn rất muốn làm hắn chết, sau đó cắn nuốt Thánh Thể huyết mạch và Chí Tôn Cốt của hắn.

Vì sao hiện tại Huyền Nguyệt lại hiện thân, mật báo cho hắn biết?

Huyền Nguyệt trầm mặc.

Không khí cứng lại.

Không biết qua bao lâu, Huyền Nguyệt mới hít sâu một hơi, như cố lấy dũng khí, nhớ lại quá khứ.

Nàng nâng bàn tay ngọc tinh tế lên, tháo mặt nạ quỷ diện trên mặt xuống.

Ngay lập tức, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân như tranh vẽ đập vào mi mắt Quân Tiêu Dao.

Gương mặt xinh đẹp như vậy thực làm lòng người rung động.

Nhưng làm Quân Tiêu Dao chú ý là một điểm huyết lệ chí ở khóe mắt Huyền Nguyệt, nó giống như một giọt huyết lệ rơi xuống, càng tô điểm cho Huyền Nguyệt thê mỹ mà yếu ớt động lòng người.

“Ngươi nguyện ý nghe ta kể một câu chuyện không?” Huyền Nguyệt buồn bã nói.

Xưa kia, ở dị vực xa xôi, có một tiểu quốc cách biệt.

Trong một gia tộc ở tiểu quốc này, có một đôi huynh muội. Khóe mắt bọn họ đều có huyết lệ chí.

Trong tiểu quốc đó, huyết lệ chí bị coi là dấu hiệu chẳng lành, là tượng trưng cho tai ách. Cho nên từ nhỏ bọn họ đã chịu ức hiếp, thậm chí cả cha mẹ bọn họ cũng bất lực.

Thành kiến trong lòng người là một ngọn núi lớn, dù nỗ lực như thế nào cũng không thể dao động nó.

Nhưng trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy, ca ca vẫn luôn bảo hộ muội muội. Bọn họ là thân nhân duy nhất của nhau.

Sau đó hai huynh muội thật sự không chịu được sự ức hiếp đánh đập nên đã thoát khỏi gia tộc này. Bọn họ lưu lạc tứ phương.

Ở dị vực, khôn sống mống chết, pháp tắc cường giả vi tôn được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Khó có thể tưởng tượng, hai huynh muội này đã tồn tại bằng cách nào.

Sau đó, bọn họ bị huyết đấu trường ngầm bắt lấy, trở thành nô lệ. Hai huynh muội bị tách ra, mỗi người đều phải tiến hành huấn luyện tàn khốc.

Huyền Nguyệt được báo cho, nếu nàng có thể thắng một trăm trận trong huyết đấu trường thì có thể khôi phục tự do, hơn nữa có được lợi thế bàn điều kiện, còn có thể đạt được thù lao phong phú.

Bắt đầu từ ngày đó, dù là huấn luyện tàn khốc cỡ nào, Huyền Nguyệt cũng kiên trì được. Bởi vì nàng có một niềm tin, chính là thắng một trăm trận, sau đó dẫn ca ca cùng nhau rời đi.

Nàng trải qua rất nhiều chém giết, mỗi lần lên huyết đấu đài, trên mặt hai bên đều sẽ đeo mặt nạ. Bọn họ giống như dã thú cắn xé nhau trong lồng sắt, trở thành trò tiêu khiển và giải trí.

Cuối cùng, Huyền Nguyệt thắng được chín mươi chín trận, rốt cuộc nghênh đón trận cuối cùng. Nếu thắng được trận này, nàng có thể khôi phục tự do, cùng ca ca rời đi.

Nàng lên huyết đấu đài, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, đó là giết chết đối thủ, giành được tự do để ca ca và mình rời đi.

Nhưng làm Huyền Nguyệt có chút bất ngờ chính là, đối thủ thứ một trăm của mình lại yếu hơn tưởng tượng quá nhiều.

Khi chủy thủ trong tay nàng đâm vào ngực người kia, nàng vô cùng vui sướng. Nhưng tiếng ho khan quen thuộc đó truyền ra lại làm Huyền Nguyệt như mất đi tri giác.

Nàng run rẩy đưa tay, tháo mặt nạ trên mặt người kia ra.

Một tuấn nhan quen thuộc đập vào mắt.

“Khụ khụ... Nguyệt Nhi, muội trở nên mạnh như vậy, ca ca cũng an tâm rồi...”

“Về sau một mình muội... Cũng có thể chăm sóc cho bản thân...”

Bình Luận (0)
Comment