Chương 1166: Vạn Cổ Cấm Địa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tất cả người của Quân Đế Đình, không có lúc nào mà không cầu nguyện chủ nhân Đế Đình của bọn họ quay trở về!
Ngay ở thời điểm Cửu Thiên Tiên Vực gió nổi mây phun.
Quân Tiêu Dao đã bị rất nhiều người quên lãng, sau khi trôi nổi ở vực sâu hư không qua ba năm thì bị một cái khe hở thứ nguyên hút vào trong đó.
Nguyên thần của Quân Tiêu Dao lại lần nữa cảm nhận được khí tức quy tắc thiên địa.
Có điều khí tức này cũng khiến cho Quân Tiêu Dao hơi sửng sốt:
“Đây… không phải là quy tắc thiên địa của Cửu Thiên Tiên Vực sao?”
Đây là một mảnh đất đai tĩnh lặng.
Trời đất ảm đạm.
Sương mù tối đen quanh năm vờn quanh ở chỗ này tạo thành từng dải. Ánh sáng trên trời cũng khó bề chiếu xuống tới.
Những nơi mà mắt có thể nhìn tới, hết thảy đều là hỗn loạn.
Có các loại di hài không hoàn chỉnh, quan tài cổ xưa, phần mộ sụp lở nằm ở trong đó.
Còn có các loại sát trận hung hiểm, đầm lầy có tính ăn mòn.
Trong hư không có vật chất hắc ám trào lên từng đợt từng đợt. Còn có các loại Trật Tự Thần Liên bị ô nhiễm, giống như móc xích, thỉnh thoảng hiện ra ở trong không gian.
Đây là một mảnh đất tĩnh lặng vĩnh hằng, lại càng giống như một cái Vạn Cổ Cấm Địa hơn.
Mà đúng lúc này, trong hư không bỗng nhiên vang lên tiếng sấm cuồn cuộn.
Có khe nứt thật lớn hiện ra, tiếng sấm chớp phun trào, tiếng sấm nổ vang dội như muốn san bằng đất đai.
Âm thanh vang vọng khắp cả vùng đất xung quanh.
Ở khu vực mấy ngàn dặm bên ngoài, có một ít sinh linh ánh mắt mang theo vẻ rúng động, nhìn về phía cấm địa xa xôi.
“Chẳng lẽ Mộ Thiên lại xảy ra biến cố gì?”
“Lẽ nào lại có nhân vật cấm kỵ ngủ say sắp sửa sống lại?”
“Suỵt, không cần nhiều lời, cẩn thận chọc phải nhân quả không tốt.”
Một ít sinh linh đang thì thầm, trong mắt đầy vẻ kính sợ và kiêng kỵ.
“Nơi này là chỗ nào?”
“Có quy tắc hoàn toàn khác với Cửu Thiên Tiên Vực.”
Một đám huyết vụ nương theo xương vỡ, từ trong khe hở hư không, dừng ở trong một cái khe núi tối om ở phiến địa vực này.
Trong đó có một miếng cổ phù đang chìm nổi, tản ra một cỗ Đế uy nhàn nhạt.
Đúng là Loạn Cổ Đế Phù.
Bên trong, một điểm nguyên thần của Quân Tiêu Dao đang dao động chập chờn.
Hắn có lòng hiếu kỳ về phiến thiên địa này.
Có điều trước đó, tình huống của vũ trụ bên trong vẫn cần phải tra xét.
Nguyên thần của Quân Tiêu Dao chìm vào giữa vũ trụ bên trong.
Phóng mắt nhìn lại, cả vũ trụ bên trong thủng trăm ngàn lỗ, tàn tạ đến không chịu nổi, giống hệt như tổ ong vò vẽ.
Có thể tưởng tượng ra được, bị phong bế vào trong ác niệm thần linh đã tạo thành tổn thất cho vũ trụ bên trong của Quân Tiêu Dao cỡ nào.
Có điều cũng may, phong ấn trấn áp qua ngần ấy năm. Ác niệm thần linh, rốt cuộc đã bị hồn của Thanh Đế trấn áp vào trong chỗ sâu nhất ở vũ trụ bên trong.
“Tái ông mất ngựa, sao biết không phải phúc, mặc dù cái ác niệm thần linh này đã gây tổn thất cực lớn cho vũ trụ bên trong của ta.”
“Nhưng không phá thì không xây được, chỉ cần có Thế Giới Thụ, vũ trụ bên trong của ta sẽ rảo bước tiến về phía trước một bước dài.”
Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Không chỉ có vũ trụ bên trong mà còn có bản thân hắn.
Thân thể nhìn như vỡ vụn, ngay cả xương Chí Tôn cũng nứt ra.
Nhưng đây là không phá thì không xây được. Sau khi hoàn toàn lột xác xong, Quân Tiêu Dao chỉ có mạnh hơn.
“Không ngờ, vậy mà ngươi lại thật sự thành công.”
Hình ảnh Thanh Đế lại lần nữa hiện lên, giọng nói ôn nhã thanh nhuận.
“Đây là may nhờ có tiền bối ra sức, vãn bối cùng lắm chỉ là cung cấp một chỗ mà thôi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ngươi không cần khiêm tốn, nói không chừng ngươi thật sự có khả năng hoàn thành di chí của ta, tạo ra Tiên Vực nhân gian.”
“Mặt khác, ngươi có biết ngươi còn có cái gì không?” Thanh Đế hỏi.
Quân Tiêu Dao khó hiểu.
“Xếp hạng đứng đầu ba nghìn thể chất, Vận Mệnh Hư Vô Giả.” Thanh Đế từ tốn nói.
“Vận Mệnh Hư Vô Giả.”
Quân Tiêu Dao sửng sốt.
Hắn biết mình là người xuyên việt, nhưng trước đó cũng không có ai từng đề cập tới Vận Mệnh Hư Vô Giả.
Vĩnh Kiếp Thiên Nữ đã từng nhìn ra, nhưng lại không có chỉ ra.
Quân Tiêu Dao còn tưởng rằng bản thân mình là bởi vì duyên cớ người xuyên việt, cho nên mới có thể dối gạt được trời xanh.
Không ngờ còn có thuật ngữ chuyên ngành Vận Mệnh Hư Vô Giả này.
“Ba nghìn thể chất, vận mệnh là vua.”
Giọng điệu của Thanh Đế có chút trịnh trọng.
Có thể khiến cho một vị đế vương thần thoai lộ ra giọng điệu trịnh trọng như thế. Có thể thấy được Vận Mệnh Hư Vô Giả này, tồn tại kiêng kỵ cỡ nào.
Quân Tiêu Dao cũng không nghĩ tới.
Vốn cho rằng bản thân mình mang hai thể chất đỉnh cấp xếp hạng đầu Hoang Cổ Thánh Thể và xương Chí Tôn đã đủ nghịch thiên rồi.
Khá lắm, thì ra người mình mang tới ba thể chất đứng đầu.
Vận Mệnh Hư Vô Giả trong số đó còn là tồn tại xếp hạng đứng đầu trong ba nghìn thể chất.
“Thế gian vạn vật, đều có quỹ tích vận hành của riêng nó.”
“Nhưng ngươi, lại là tồn tại nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh, không ai có thể tìm ra nhân quả của ngươi, ngay cả ông trời cũng không thể.”
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Quân Tiêu Dao có thể dối gạt trời xanh.
“Tiền bối, bộ trước đây từng có Vận Mệnh Hư Vô Giả giống như ta sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Hắn xác thực hơi tò mò về cái này.
Nếu như với tầm mắt và lịch duyệt của Thanh Đế mà cũng không biết, vậy thì đoán chừng cũng không có ai biết.
Thanh Đế dừng một chút rồi nói: “Vận Mệnh Hư Vô Giả, bởi vì quá mức nghịch thiên, từ xưa đến nay, hầu như đều chưa từng bị phát hiện.”
“Thậm chí rất nhiều người đều cho rằng, loại thể chất này vốn đã không tồn tại, chỉ là tưởng tượng của mọi người mà thôi.”
“Nhưng mà, ta từng ở trong sách ghi chép lịch sử cổ xưa tìm ra một chút dấu vết.”
Quân Tiêu Dao nghe vậy, tâm thần chấn động.
Còn có Vận Mệnh Hư Vô Giả khác nữa sao?
“Ta không biết tên của hắn, không biết lai lịch của hắn, thậm chí còn không biết hắn có từng tồn tại hay không.”
“Chỉ biết là hắn có một danh hiệu, thầy tướng số.”
“Thầy tướng số?”
Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Hắn không khỏi nhớ tới thầy tướng số mù đã từng nhận nuôi hắn ở kiếp trước. Nói đời này của hắn nhất định sẽ đạt tới đỉnh cao nhân sinh.
Kết quả đúng là như thế.