Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1209 - Chương 1209 - Gạt Băng Linh Vương Tộc

Chương 1209 - Gạt Băng Linh vương tộc
Chương 1209 - Gạt Băng Linh vương tộc

Chương 1209: Gạt Băng Linh vương tộc

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ngay lúc Phi Tinh Tuyết dẫn theo đám Quân Tiêu Dao tiến về trụ sở Băng Linh vương tộc.

Cả châu lớn Thiên Mộ, rất nhiều chủng tộc đều đang thăm dò động tĩnh, chờ đợi một hồi dấy khởi phong ba.

Nhưng khiến người ngạc nhiên chính là.

Hỏa Nham vương tộc và Hắc Khổng Tước vương tộc lại giống như không biết chuyện Thiên Tiên yến, vẫn một mực giữ im lặng.

Điều này khiến cho nguyên một đám người đều có chút ngoài ý muốn.

Xem ra hai tộc này sợ thật rồi, hoàn toàn kinh sợ.

Nhưng vượt ra ngoài dự đoán của mọi người chính là, vậy mà Minh Chiếu nhất tộc lại không xuất hiện động tĩnh gì.

Điều này thực khiến cho người khác bất ngờ.

Mọi người ai nấy đều nghĩ thầm, nếu như Ly Cửu Minh đổi thành mình, nô bộc của mình bị tùy ý giết chết, tiểu lão bà của mình bị người ta nhục nhã, quỳ rạp trên đất giống như chó mẹ bình thường, cuối cùng còn bị đánh chết. Đổi lại là ai, đều nuốt không trôi cục tức này đúng không?

“Xem ra vị Hỗn Độn Thể kia, đúng là địa vị lớn hơn trời, ngay cả Minh Chiếu nhất tộc cũng phải kiêng kỵ.”

“Cũng có thể Minh Chiếu đế tộc không muốn vì một Khổng Thiên Thiên mà trở mặt với vị Bất Hủ Vương theo sau lưng Hỗn Độn Thể.”

Rất nhiều người đều đang nghị luận.

Nhưng không thể nghi ngờ chính là, truyền thuyết trước đó, Hỗn Độn Thể đến từ đế tộc ẩn thế, rất nhiều người đều tin tưởng.

Chẳng qua ở mấy ngày sau đó, một tin tức bỗng nhiên truyền ra, nhấc lên sóng gió lớn.

“Lý Cửu Minh ta, chờ mong gặp mặt luận bàn với Hỗn Độn Thể ở học phủ Chiến Thần.”

Một lời được truyền ra.

Mặc dù trên mặt ngoài không có tức giận gì bao nhiêu, nhưng thế nhân đều biết, cái gọi là luận bàn, không có đơn giản như vậy.

Đây là một trận ước chiến!

Đơn giản là có thể sau lưng Hỗn Độn Thể có thế lực thần bí. Cho nên Minh Chiếu nhất tộc mới không muốn hoàn toàn xé rách da mặt, bảo Ly Cửu Minh kiềm chế một chút.

Trên một vùng bình nguyên.

Quân Tiêu Dao nghe được lời này, bật cười một tiếng.

“Tinh anh đế tộc sao, ngược lại có chút thú vị.” Quân Tiêu Dao cười cười.

“Tiên sinh, người của đế tộc không có một ai là hạng lương thiện, nhất định phải cần thận.” Thuần Thuần ở bên cạnh nói.

Mặc dù ở trong lòng nàng ta, Quân Tiêu Dao có tư thái vô địch quét ngang cùng thế hệ, nhưng nên nhắc nhở thì vẫn cần phải nhắc nhở.

Quân Tiêu Dao liếc mắt nhìn Thuần Thuần một chút, cảm giác sau khi tham gia Thiên Tiên yến xong, thái độ của nàng ta đối với mình dường như có chút biến hóa vi diệu:

“Tiểu bất điểm ngươi đây cũng biết quan tâm người sao?”

Thuần Thuần nghe vậy, lập tức đỏ bừng mặt, quay mặt đi, ấp a ấp úng nói: “Đâu… đâu có, chỉ là sợ tiên sinh không cẩn thận mắc lừa, sau này không ai cho ta ăn nữa.”

Quân Tiêu Dao nhìn thấu nhưng không nói toạc ra.

Giữ tiểu nha đầu này lại, ngày sau luôn hữu dụng.

Không quá mấy ngày, Quân Tiêu Dao đã đi tới trụ sở Băng Linh vương tộc.

Một tòa thành trì dùng huyền băng vạn năm xây nên, sừng sững ở bên trong gió tuyết.

Khiến cho người ta ngoài ý muốn chính là, nguyên một đám trưởng lão Băng Linh vương tộc, bao gồm cả Băng Linh Thiên Tôn ở trong, đúng là đã cung kính chờ sẵn ở trước thành.

“Hả?”

Quân Tiêu Dao đã đoán được, có thể mình sẽ được tiếp đãi long trọng. Nhưng lại không ngờ, Băng Linh vương tộc đúng là đã sớm cung kính đợi sẵn ở ngoài thành.

“Đa tạ tiểu hữu đã giá lâm Băng Sương Thành chúng ta, thật là làm cho Băng Linh vương tộc chúng ta vẻ vang.”

Băng Linh Thiên Tôn dẫn đầu, hơi chắp tay với Quân Tiêu Dao, hết sức nhiệt tình.

“Phụ vương…”

Phi Tinh Tuyết ở bên cạnh cũng rất bất ngờ, không ngờ phụ thân của mình lại nhiệt tình như vậy.

Khó mà tưởng tượng nổi, một vị cường giả Đại Thiên Tộn, lại lễ kính có thừa với Quân Tiêu Dao như thế.

Sau đó, Băng Linh Thiên Tôn cũng nhiệt tình mời, sắp xếp yến hội, đón gió tẩy trần cho Quân Tiêu Dao.

Trên yến hội, tâm trạng Băng Linh Thiên Tôn vui vẻ trước nay chưa từng có, cười nói: “Tinh Tuyết, rót rượu cho tiểu hữu đi, tiểu hữu chính là đại ân nhân của Băng Linh vương tộc chúng ta, vi phụ phải kính tiểu hữu ba ly!”

Phi Tinh Tuyết cũng nhu thuận, đứng ở bên người Quân Tiêu Dao, thay hắn rót rượu.

Thuần Thuần thì một mình cầm đùi gà ở trên bàn lên gầm, cái miệng nhỏ nhắn ăn tới chảy mỡ.

Nàng ta chính là một kẻ du thủ du thực, đi theo bên cạnh Quân Tiêu Dao, có thể được ăn uống miễn phí.

“Đâu có, Băng Linh tộc trưởng không cần đa lễ.” Quân Tiêu Dao cũng nâng ly mỉm cười.

“Ha ha, tiểu hữu không biết, trước đó Hỏa Nham vương tộc đã đến đây, chẳng những mang những ruộng đất chiếm đoạt trả về đây mà còn chịu nhận lỗi, đồng thời giao ước không xâm phạm lẫn nhau.”

Băng Linh Thiên Tôn cười ha ha nói.

Một cái tâm bệnh của ông ấy, xem như đã hoàn toàn chữa khỏi.

Băng Linh vương tộc đã hoàn toàn không còn nỗi lo về sau.

“Thảo nào…” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.

Có điều như vậy cũng tốt, Băng Linh vương tộc càng tôn kính hắn thì kế hoạch lại càng dễ hành động.

Đợi đến lúc rượu say, Quân Tiêu Dao bỗng dưng cười nhẹ nói: “Chẳng lẽ Băng Linh tộc trưởng không hiếu kỳ, sau lưng ta có thế lực gì sao?”

Băng Linh Thiên Tôn nghe vậy, nghiêm mặt trả lời: “Tiểu hữu nói đùa rồi, lai lịch của tiểu hữu, chúng ta sao dám điều tra đây?”

Bất kể ra sao, ở trong mắt Băng Linh Thiên Tôn, sau lưng Quân Tiêu Dao ít nhất cũng có một tôn Bất Hủ Vương.

Đó không phải tồn tại mà Băng Linh vương tộc có thể tùy tiện nghe ngóng trộm.

Quân Tiêu Dao nói: “Tộc trưởng không cần phải như thế, ta có thể nói thẳng, đứng sau lưng ta, không phải đế tộc ẩn thế gì cả, mà là Vận Mệnh Thần Giáo.”

“Vận Mệnh Thần Giáo?”

Băng Linh Thiên Tôn vô cùng ngạc nhiên.

Bây giờ tin tức đều đang đồn đãi, Quân Tiêu Dao chính là chủng tử Hỗn Độn Thể từ trong một mạch đế tộc ẩn thế cổ xưa, ngủ say tỉnh lại.

Kết quả hiện tại, Quân Tiêu Dao lại nói, đứng sau lưng hắn chính là Vận Mệnh Thần Giáo.

Vấn đề là, Băng Linh Thiên Tôn cơ bản chưa từng nghe nói qua cái gì mà Vận Mệnh Thần Giáo.

Quân Tiêu Dao không nói gì, ngược lại Phi Tinh Tuyết ở bên cạnh ngầm hiểu, đi lên phía trước nói: “Trước không phải phụ vương hiếu kỳ, nữ nhi ở trong Thiên Mộ đã đạt được cơ duyên cỡ nào sao?”

“Tinh Tuyết, ý của con là…” Băng Linh Thiên Tôn đã nhận ra gì đó.

Bình Luận (0)
Comment