Chương 1213: Tứ công chúa Đồ Sơn Oản Oản
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bên trên một ngọn núi ở Đồ Sơn đế tộc.
Có một vị nữ tử đang đứng ở đó.
Thân thể n tử mềm mại thon dài, mặc giáp trụ màu xanh.
Ngũ quan xinh đẹp vô song, nhưng ở giữa hàng lông mày lại xuất hiện khí khái vô cùng hiên ngang.
Tóc đen buộc thành đuôi ngựa, có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái lưu loát.
Như là một vị nữ tướng quân nơi sa trường.
Chỉ là đôi tai cáo trên đỉnh đầu và cái đuôi cáo phía sau, đã bại lộ thân phận Đồ Sơn Hồ tộc của nàng.
Đồ Sơn Tứ công chúa, Đồ Sơn Oản Oản.
Một nữ tử có tính cách lưu loát, sùng thượng vũ lực.
Trong Đồ Sơn ngũ mỹ, nàng cũng thường xuyên bị các tỷ muội còn lại nói nàng giống như một nam nhân bà.
Nhưng thật ra không phải như vậy, Đồ Sơn Oản Oản thân thể mềm mại đường cong hoàn mỹ, có lồi có lõm, mị lực thuộc về nữ nhân tuyệt không ít.
Chỉ là tính cách thoải mái, vừa có cảm giác khí khái hào hùng lại vừa mị hoặc.
"Chiến Thần học phủ mở ra, hẳn là sẽ gặp được một vài người thú vị."
"Nhưng các đại tỉ của ta, vẫn còn đang lo chuẩn bị việc chọn rể, ngay cả thịnh hội như này mà họ cũng không tham gia."
"Oản Oản ta sẽ không cần dựa dẫm vào nam nhân để tu luyện, nam tử mà ta nhìn trúng trong tương lai, ít nhất cũng phải là nam tử có thể có được danh hiệu Chiến Thần." Ánh mắt Đồ Sơn Oản Oản lộ ra tia hy vọng.
Danh hiệu Chiến Thần của Chiến Thần học phủ, được xem như là lời khen ngợi lớn nhất đối với với thế hệ trẻ tuổi.
Mặc dù Đồ Sơn Oản Oản có xuất thân đế tộc, nhưng nàng cũng biết, mình rất khó đoạt được danh hiệu Chiến Thần.
"Đúng rồi, trước kia Tam tỷ từng nói qua, sợi dây đỏ nhân duyên của nàng, từng được thắt cùng với Thần tử Quân gia ở Tiên Vực, thật là có chút hoang đường."
Đồ Sơn Oản Oản khẽ lắc đầu, sinh linh Dị Vực các nàng, làm sao có thể kết hợp với tu sĩ Tiên Vực được?
"Được rồi, trước tiên đi đến Chiến Thần học phủ đã, tiểu Hắc, chuẩn bị ngựa!" Đồ Sơn Oản Oản hô lên.
Thân là Đồ Sơn Tứ công chúa, nàng không thích dùng kiệu, mà ngược lại thích cưỡi ngựa Thiên Vũ.
"Vâng, công chúa điện hạ."
Một thanh niên da hơi đen, tướng mạo thanh tú tôn kính chắp tay.
Ánh mắt gã nhìn Đồ Sơn Oản Oản, vừa si mê vừa ái mộ.
Gã tên là Vân Tiểu Hắc, bản thân là hắc hồ thấp kém nhất trong Đồ Sơn Hồ tộc.
Từ nhỏ không cha không mẹ, là một tên ăn mày lang thang.
Một lần Đồ Sơn Oản Oản đi ngang qua, nhìn thấy gã đáng thương, liền nhặt gã về, để gã làm mã phu chăn nuôi ngựa Thiên Vũ.
Bởi vậy, Vân Tiểu Hắc vô cùng cảm ân và kính yêu Đồ Sơn Oản Oản.
Hơn nữa bản thân Đồ Sơn Oản Oản cũng là một vị nữ tử cực kì xinh đẹp tuyệt lệ.
Dần dần, vô tri vô giác Vân Tiểu Hắc đã nảy sinh ra lòng ái mộ với Đồ Sơn Oản Oản.
Đương nhiên, Vân Tiểu Hắc cũng tự mình hiểu được.
Gã chẳng qua chỉ là một tên ăn mày lang thang được Đồ Sơn Oản Oản nhặt được, hiện tại cũng chỉ là một kẻ chăn ngựa mà thôi.
Hơn nữa bản thân lại là huyết mạch Hắc Hồ thấp kém, rõ ràng là khác nhau một trời một vực so với thân phận địa vị của Đồ Sơn Oản Oản.
Chỉ cần có thể giống như bây giờ, đi theo bên người Đồ Sơn Oản Oản, làm một kẻ chăn ngựa, hằng ngày có thể nhìn thấy nàng, Vân Tiểu Hắc đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Vân Tiểu Hắc đi vào hầm ngựa.
Đúng lúc này, Vân Tiểu Hắc bỗng nhiên có cảm giác trong đầu vô cùng đau đớn, giống như bị kim đâm vậy.
Gã lấy tay ôm lấy đầu của mình.
Trong ý thức tối tăm.
Dường như có một đôi mắt cáo tràn ngập ma ý huỷ diệt, đang nhìn về phía gã.
"Trở về..."
"Mau trở về..."
Thanh âm này như ma âm xuyên vào tai, truyền vào trong đầu Vân Tiểu Hắc.
Gã cảm thấy cơ thể mình, dường như đã xảy ra điều gì dị thường.
Phần bụng có một loại cảm giác nóng bỏng.
Gã vội vàng vung áo lên.
Đột nhiên phát hiện, ở vị trí đan điền trên bụng mình, xuất hiện một ấn ký Lục Mang Tinh màu đen.
"Cái này…Rốt cục đây là thứ gì?"
Vân Tiểu Hắc vô cùng kinh ngạc.
Trước đó, trên bụng gã có một vết bớt như là ngôi sao.
Hiện tại cái bớt này, lại biến thành một ấn ký Lục Mang Tinh màu đen.
Điều này đại biểu cho cái gì, Vân Tiểu Hắc hoàn toàn không biết.
Dù sao thời gian trước, Lục Mang Tinh màu đen chiếu rọi thiên khung, cũng chỉ có một vài đại nhân vật cảm giác được, cho rằng Lục Vương diệt thế trong truyền thuyết sắp hiện thế.
Tiểu nhân vật giống như Vân Tiểu Hắc này khó mà phát giác được.
"Thật kỳ lạ, được rồi, mình phải nhanh chóng chuẩn bị ngựa cho công chúa điện hạ đã, không thể để nàng đợi lâu được." Vân Tiểu Hắc lắc đầu, trực tiếp đi dắt ngựa.
Cũng trong khoảng thời gian đó.
Tại Ma Uyên đại châu một trong thập đại châu của Dị Vực.
Ở một khu cấm địa cổ, bên trong vực thắm của máu.
Vô số máu tươi, xương trắng, trầm tích tại đây.
Những cái xác chết không biết chết từ bao lâu rồi, đang phiêu lưu trong Huyết Hải.
Đây là một khu vực sâu trong Huyết Hải, cũng là một nơi cấm địa không ai dám xâm nhập vào.
Nghe đồn Huyết Hải này, ngay cả Chí Tôn nếu rơi vào đó, cũng sẽ bị ăn mòn, hoá thành xương trắng.
Mà giờ khắc này, trong Huyết Hải.
Bỗng nhiên hiện lên một tòa thạch quan.
Điều này khiến cho người khác vô cùng kinh ngạc.
Rõ ràng là thạch quan rất nặng nhưng lại có thể nổi lên trên Huyết Hải.
Phía trên thạch quan, có đường vân Lục Mang Tinh cổ lão.
Những đường vân vốn dĩ yên lặng kia, bỗng nhiên toả ra yêu diễm huyết mang.
Không ngừng nhấp nháy, lập lòe.
Bất chợt, nắp quan tài mở ra.
Khí huyết ngập trời đang cuộn trào, uy áp lật úp tứ phương.
Loại cảm giác này, giống như là cảnh cửa Địa Ngục bị mở ra vậy!
Bên trong khí huyết mơ hồ mịt mờ đó, xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp.
Tại nơi tuyết trắng và đầy đặn có một ấn ký Lục Mang Tinh màu đen, nổi bật trên làn da trắng như tuyết.
"Ta cảm giác được rồi, khí tức của nhất Vương, xem ra hắn đã thức tỉnh rồi..."
"Thật muốn nhanh chóng gặp được hắn..."
"A... Còn có khí tức của ngũ Vương nữa..."
"Xem ra ở thời đại này, thật sự có thể mở ra được con đường không thể nói rõ được, đạt được cấm kỵ truyền thừa."
Nữ tử này lầm bầm, thanh âm vô cùng kiều mị, khiến ai nghe thấy cũng sẽ ngứa ngáy trong lòng.
Thần thoại tận thế, lục Vương diệt thế, vốn dĩ rất nhiều người chỉ xem đó như là sự cố.
Nhưng hiện giờ, tại kỷ nguyên này, truyền thuyết thần thoại, có khả năng biến thành sự thật.
Đến lúc đó, sẽ là tai nạn kinh thiên của Tiên Vực!