Chương 1217: Nên gọi là Đồ Sơn Thuần Thuần
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Vậy ngươi có tư cách và kinh nghiệm đó sao?" Đồ Sơn Oản Oản hơi nghiêng đầu nói.
Khoé miệng Kim Triển giật giật, khóe mắt cũng đang run rẩy.
Vị Tứ công chúa Đồ Sơn này, tính cách ngay thẳng, nói chuyện cũng trực tiếp, không giữ cho người khác chút thể diện nào.
Mà đúng lúc này.
Một tiếng cười nhàn nhạt bỗng nhiên vang lên.
"Người không có thực lực, mới nói đến tư cách và kinh nghiệm, người có thực lực, có thể bỏ qua tất cả mọi thứ."
Giọng nói này, ôn nhuận như ngọc, nhưng dường như lại vang vọng bên tai tất cả mọi người.
Rất nhiều người kinh ngạc, nhìn về nơi truyền ra giọng nói đó.
Đôi mắt đẹp của Đồ Sơn Oản Oản cũng là sáng lên, nàng rất thích cách ăn nói thắng thắn này.
Nơi xa chân trời, một bóng dáng áo trắng mơ hồ, chậm rãi độ không đến, dưới chân là đạo văn không gian huyền ảo không ngừng lưu chuyển.
Một khắc trước còn ở chân trời, một khắc sau đã đi đến trước sơn môn.
Áo trắng mơ hồ, dáng người đứng thẳng, khuôn mặt tựa như có sương mù hỗn độn nhàn nhạt bao phủ, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một góc kinh diễm tuyệt thế.
"Đây. . . Vị này chính là Hỗn Độn Thể hiện thế ở Thiên Mộ đại châu đó sao?"
Thiên kiêu được tính bằng con số hàng chục nghìn, biểu lộ ai nấy đều dại ra.
Vị này cũng quá siêu nhiên rồi, nhìn giống như là Chân Tiên Hàng Thế, thiên nhân hành tẩu nơi hồng trần vậy.
Trước đó, tin tức về Hỗn Độn Thể, đã lưu truyền khắp Dị Vực rồi.
Rất nhiều người đều hiếu kì, vị Hỗn Độn Thể xuất thế này, rốt cục có phong thái cỡ nào.
Hiện tại, mọi người đều thấy rồi, trong mắt ai nấy đều hiện ra vẻ kinh diễm.
Thần tư ngọc cốt, tuấn tú sâu sắc.
Nhìn qua chính là một vị công tử thế giai, một thiếu niên nhẹ nhàng nhưng cũng soái khí.
Nhưng quanh thân hắn lượn lờ từng tia từng tia Hỗn Độn Khí, lại cho thấy thực lực thực sự của nam tử này không hề ôn tồn và nhẹ nhàng như khí chất của hắn..
"Hỗn Độn Thể..."
Kim Triển, Cổ Xi, và thiên kiêu Song Đầu thần tộc, trong mắt đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
Bọn họ từ đầu đến cuối, đều không hề xem thường Hỗn Độn Thể.
Chỉ là có chút không phục việc Quân Tiêu Dao có thể có được thân phận Chuẩn Chiến Thần mà thôi.
Còn Bồ Yêu, mặc dù cũng có chút kiêng kị Hỗn Độn Thể.
Nhưng điều khiến y nghi ngờ chính là, khi nhìn thấy vị Hỗn Độn Thể này, trong lòng luôn có một cảm giác khá quen thuộc.
Cảm giác như đã gặp qua ở đâu rồi vậy.
Tuy nhiên ngay sau đó Bồ Yêu liền âm thầm lắc đầu, cho rằng đây chẳng qua chỉ là ảo giác mà thôi.
Rõ ràng là y cũng không thể từng gặp Hỗn Độn Thể được.
"Vị này chính là Hỗn Độn Thể sao?"
Trong đôi mắt đẹp của Đồ Sơn Oản Oản có chút sáng chói.
Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Trái lại, cũng được thành lập.
Tính cách của Đồ Sơn Oản Oản cũng không phải là người hám trai đẹp.
Chỉ là khí chất Quân Tiêu Dao, khiến nàng phải kinh ngạc.
Thuần Thuần và Phi Tinh Tuyết cũng theo sát phía sau.
Khi nhìn thấy Thuần Thuần, Đồ Sơn Oản Oản càng ngạc nhiên hơn.
"Ngũ muội, tại sao muội lại ở đây?"
Một câu này, khiến khắp nơi kinh ngạc.
Ánh mắt Thuần Thuần có chút né tránh, chu cái miệng nhỏ lên, không ngờ rằng lại gặp phải Đồ Sơn Oản Oản ở chỗ này.
Nàng cũng không giả vờ nữa, trực tiếp ngả bài.
Sương mù phun lên, lắc mình biến hoá, hiện ra nguyên hình.
Đó là một thiếu nữ mặc áo trắng mười mấy tuổi, mái tóc dài màu trắng mềm mại, khuôn mặt to bằng bàn tay xinh xắn động lòng người.
Mũi ngọc tinh xảo mắt to, ánh mắt linh động, lông mi thon dài.
Chân trần trắng hơn tuyết, trên chiếc cổ mảnh khảnh có buộc một sợi dây màu đỏ.
Nhìn qua giống như một búp bê bằng sứ được tạc bằng ngọc hồng vậy.
Đương nhiên, điểm khác biệt so với trước đó Quân Tiêu Dao từng nhìn thấy chính là.
Trên đầu Thuần Thuần lộ ra hai chiếc tai hồ ly lông xù.
Phía sau mông còn có chín cái đuôi hồ ly lông xù.
Trực tiếp biến một tiểu la ly có đôi tai lông xù.
Đây mới là diện mạo thực sự của Thuần Thuần.
Không.
Phải gọi nàng Đồ Sơn Thuần Thuần mới đúng.
"Đó là... Ngũ công chúa của Đồ Sơn sao?"
"Ngũ công chúa của Đồ Sơn, vẫn luôn đi theo Hỗn Độn Thể, chuyện gì xảy ra vậy?"
Toàn bộ sinh linh có mặt ở đây đều vô cùng ngạc nhiên.
Không ngờ rằng tiểu thư đồng bên cạnh Quân Tiêu Dao lại là Ngũ công chúa của Đồ Sơn.
Phi Tinh Tuyết cũng vô cùng kinh ngạc, không ngờ rằng tiểu nha đầu thường ngày đùa giỡn với mình lại có địa vị lớn như vậy.
Ngược lại sắc mặt Quân Tiêu Dao lại vô cùng bình tĩnh.
"A, tiên sinh, tại sao ngươi lại không ngạc nhiên chút nào vậy?"
Đồ Sơn Thuần Thuần nghiêng cái đầu nhỏ, chớp chớp đôi mắt tinh nghịch, nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
"Lẽ nào cái đuôi cáo của ngươi mà ta không nhìn ra sao?"
Quân Tiêu Dao tiện tay bắt lấy cái đuôi cáo phía sau mông Đồ Sơn Thuần Thuần, giật giật.
"A..., tiên sinh!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồ Sơn Thuần Thuần lập tức đỏ ửng lên.
Đồ Sơn Oản Oản nhìn thấy cảnh này, ánh mắt có điểm quái dị.
Cái đuôi của Đồ Sơn Hồ tộc là một vị trí tư mật, chỉ có người thân nhất mới có thể đụng vào và vuốt ve.
"Chẳng lẽ Ngũ muội thật sự tìm được chân mệnh thiên tử rồi sao?" Đồ Sơn Oản Oản nghĩ thầm.
Đồ Sơn Thuần Thuần, bởi vì phản kháng việc chọn rể, muốn tìm kiếm chân ái nên mới âm thầm trốn khỏi Đồ Sơn.
Bọn họ cũng không đi tìm nàng, dựa vào bảo bối trên người Đồ Sơn Thuần Thuần cũng đủ đảm bảo muội ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.
Khúc nhạc đệm này khiến cho rất nhiều người kinh ngạc.
Càng có vô số ánh mắt ghen tỵ, rơi vào trên người Quân Tiêu Dao.
Đồ Sơn Ngũ công chúa, tuổi tác nhỏ nhất, cổ linh tinh quái, xinh xắn đáng yêu, hiện tại đi theo Quân Tiêu Dao chắc chắn sẽ khiến người khác sinh lòng đố kị.
Mà đúng lúc này, bên trong sơn môn, có một vị lão giả nhưng mang khuôn mặt trẻ con điểm đạp hư không mà tới.
Áo khoác giản dị của lão giả, không có khí tức đặc thù gì, nhìn qua chỉ giống như một lão nông vậy.
Nhưng những thiên kiêu có chút nhãn giới có mặt ở đây, khi nhìn thấy vị lão giả này, đều tỏ ra kinh ngạc, sau đó vội vàng chắp tay hành lễ.
"Bái kiến Mộ lão!"
Vị lão giả này, chính là một trưởng lão nội viện rất có tư lịch.
Đừng cho rằng ông ấy không có khí tức uy áp doạ người nào, nhưng thực ra lại là một vị cường giả vô thượng Huyền Tôn thực thụ.
"Vãn bối bái kiến Mộ lão!"
Đám thiên kiêu Bồ Yêu, Kim Triển, Cổ Xi, Song Tử thần tộc đều cung kính chắp tay.