Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1264 - Chương 1264 - Tin Tức Diệt Thế Lục Vương Truyền Đến

Chương 1264 - Tin tức Diệt Thế Lục Vương truyền đến
Chương 1264 - Tin tức Diệt Thế Lục Vương truyền đến

Chương 1264: Tin tức Diệt Thế Lục Vương truyền đến

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lời này làm rất nhiều trưởng lão ở đây đều khẽ gật đầu.

Tiên Vực thật sự có một Hỗn Độn Thể trầm miên trong hỗn độn chi phi.

Hiện giờ dù hắn ta chưa xuất thế, nhưng tùy tùng của hắn là Nhật Thánh Hộ và Nguyệt Thánh Hộ đều ở Cửu Thiên Tiên Viện.

Vốn còn có một Tinh Thánh Hộ, nhưng sớm đã bị Quân Tiêu Dao tiêu diệt ngay ở Nguyên Thủy Đế Thành.

Lúc trước cũng là Tinh Thánh Hộ kia xúi giục nhất tộc thủ quan giả, muốn đi bắt lấy Ngọc Thiền Quyên coi như lô đỉnh, hiến cho Hỗn Độn Thể.

“Nếu chỉ là Hỗn Độn Thể thì ta cũng không nói cái gì, vấn đề là, hắn còn có một thân phận khác.”

“Thân phận gì?”

“một trong những Diệt Thế Lục Vương.” Trưởng lão ngồi trên thủ tọa bày ra vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Lời này làm cả đại điện đều rơi vào tĩnh mịch. Rất nhiều trưởng lão còn nheo mắt.

Diệt Thế Lục Vương trong thần thoại tận thế, truyền thuyết này không chỉ truyền lưu ở dị vực mà thôi. Tuy rằng đa số mọi người ở Tiên Vực đều không biết, nhưng cao tầng như bọn họ thì khác.

Lỗ thủng bị đánh xuyên qua ở biên quan cũng có một phần lực của Diệt Thế Vương Giả ở trong đó.

Nếu Diệt Thế Lục Vương có thể trở thành Bất Hủ chi vương, vậy tuyệt đối là cấp hủy diệt, sẽ là một đại tai nạn đối với Tiên Vực.

Ở kỷ nguyên trước kia, Diệt Thế Lục Vương chưa bao giờ xuất hiện đầy đủ hết, có lẽ ngẫu nhiên sẽ xuất hiện một vị, hai vị, nhưng đều mang đến đại tai nạn cho Tiên Vực.

Hơn nữa Diệt Thế Lục Vương này còn là một loại thiên mệnh, không ngừng luân hồi, không thể cắt đứt.

Trong kỷ nguyên này lại có tin tức Diệt Thế Lục Vương truyền ra sớm như vậy, hơn nữa còn là một Hỗn Độn Thể.

Điều này làm chư vị trưởng lão Tiên Viện ở đây đều cảm thấy bất an.

Khả năng ở kỷ nguyên này, Lục Vương sẽ cùng lúc hiện thế.

Nếu để tất cả bọn họ trưởng thành thì tuyệt đối là tai nạn đối với Tiên Vực.

“Cũng vì nguyên nhân này, ta mới triệu tập các ngươi tiến đến, tiếp theo biên hoang sắp bùng nổ, đệ tử viện ta có một mục tiêu quan trọng, chính là đánh chết Hỗn Độn Thể kia.”

“Phó trưởng lão, chuyện này do ngươi đi thông báo đi.” Trưởng lão ngồi trên thủ tọa nói.

“Thưa vâng.” Phó trưởng lão đứng dậy, hơi chắp tay, vẻ mặt thật ngưng trọng.

Không phải bọn họ không muốn ra tay đối phó với Hỗn Độn Thể, mà là trong cuộc chiến biên hoang thì binh đối binh, tướng đối tướng, cường giả cao tầng cũng trong trạng thái giằng co.

Trong trạng thái này, cường giả khó có thể ra tay với thế hệ trẻ, cho nên đó là cuộc tranh phong thuộc về thế hệ trẻ tuổi.

“Đối với đệ tử viện chúng ta thì đây là một khảo nghiệm rất lớn.” Phó trưởng lão thầm thở dài trong lòng.

Rất nhanh, trên tiên đảo có tiếng chuông lớn vang lên.

“Là tiếng chuông triệu hoán, chẳng lẽ hiện tại phải khởi hành đi đến biên hoang?”

Nghe thấy tiếng chuông đó, rất nhiều đệ tử trong Cửu Thiên Tiên Viện đều kinh ngạc, đồng thời cũng có chút thấp thỏm.

So với sự hưng phấn và nóng lòng muốn thử ở Chiến Thần Học Phủ, đệ tử của Cửu Thiên Tiên Viện có vẻ thấp thỏm bất an hơn.

Dù sao ở cùng một cấp bậc thì tu sĩ Tiên Vực bọn họ cũng ở thế yếu hơn.

Trận rèn luyện biên hoang này cực kỳ hung hiểm, có thể nói là cửu tử nhất sinh với bọn họ.

Ở tiên đảo có ba mươi sáu động thiên, bảy mươi hai phúc địa. Đó là phủ đệ cho một ít kiêu tử đỉnh cấp, nhân vật cấp Chủng Tử, đệ tử thủ tịch cư trụ.

Giờ phút này, bên ngoài một động thiên tiên khí dạt dào, một thiếu nữ mỹ lệ tà váy phiêu phiêu, búi sơ nha kế đáp xuống nơi đây.

Nàng ta kính cẩn mà mở miệng: “Đế Nữ đại nhân, tiếng chuông triệu hoán vang lên, hình như là trưởng lão có chuyện quan trọng phải tuyên bố, không biết đại nhân...”

“Không có hứng thú, chờ hành trình biên hoang mở ra thì đến nhắc nhở ta đi.”

Trong động thiên truyền đến một tiếng nói có vẻ thanh lãnh đạm mạc, không có chút tình cảm.

Nghe thấy giọng nói này, trong lòng thiếu nữ cũng âm thầm thở dài.

Thiếu nữ này là thị nữ Như Anh.

Còn người trong động thiên là ai, không cần nói cũng biết.

Là Đế Nữ Linh Diên.

Từ trước tuy rằng Linh Diên cũng cực kỳ cao quý hoa lãnh, nhưng lại không giống như bây giờ, cả giọng điệu cũng không chứa chút tình cảm nào.

Cảm giác này giống như một phần tình cảm nào đó trong lòng đã hoàn toàn chết mất.

Mà thay đổi này bắt đầu từ khi Quân Tiêu Dao ngã xuống.

Sau khi Quân Tiêu Dao chết, Linh Diên vốn đã cao lãnh càng trở nên xa cách.

Trước kia, ngẫu nhiên Linh Diên còn sẽ nói hai câu vui đùa với Như Anh. Mà hiện tại, Linh Diên vẫn luôn tu luyện, bế quan, gần như ngăn cách với thế nhân.

“Đế Nữ đại nhân, đã qua mấy năm, còn chưa thể đi ra sao?” Như Anh thầm thở dài trong lòng.

Quân Tiêu Dao đã trở thành quá khứ, hiện tại Tiên Vực không có bao nhiêu người nhắc đến hắn nữa.

Như Anh cảm thấy Linh Diên cũng nên đi ra khỏi bóng ma, nhìn về phía trước. Thật ra theo lý thuyết, Quân Tiêu Dao ngã xuống, người có được lợi ích lớn nhất chính là Linh Diên.

Nàng là Thiếu Hoàng của Tiên Đình, vốn là lập trường cạnh tranh với Thần Tử Quân gia. Nhưng hiện tại, Linh Diên vốn nên vui mừng lại là kẻ đau lòng nhất, thật sự khiến người ta cảm thán.

Trong động thiên, tiên quang bao phủ, sương mù mênh mang, một nữ tử khuynh thế tuyệt lệ đang ngồi xếp bằng trong đó.

Dung nhan nàng tinh xảo tuyệt luân, ngũ quan như tạo vật hoàn mỹ được trời cao tạo hình, đôi mắt sáng nhưng cao lãnh đạm mạc.

Da thịt tinh tế như ngưng chi ngọc, thân thể mềm mại chảy xuôi tiên quang, mặt mày tràn đầy cảm giác cao quý hoa lãnh.

Đúng là Linh Diên.

Sau thế giới Thần Khư, Cửu Thiên Tiên Viện mở ra.

Nàng và một đám thiên kiêu cùng gia nhập Cửu Thiên Tiên Viện, hơn nữa được truyền thừa tạo hóa cấp Tiên.

Đã ba bốn năm trôi qua, tu vi của Linh Diên cũng thuận lợi đột phá tới Chuẩn Chí Tôn Cảnh.

Hơn nữa nàng ta mang lạc ấn Thiên Đế bảo tọa, còn là Thiếu Hoàng của Tiên Đình.

Hiện giờ có thể nói là Linh Diên nhân vật lĩnh quân chân chính của thế hệ trẻ Tiên Đình.

Còn Cổ Đế Tử, tuy rằng cũng không kém, nhưng thanh danh ác liệt, ở phương diện uy vọng đã kém xa Linh Diên.

Nhưng chỉ có Linh Diên biết mình mất đi cái gì.

“Đã qua lâu như vậy...”

Trong đôi mắt phượng của Linh Diên như một lỗ trống.

Ký ức của nàng thường xuyên mơ hồ.

Bình Luận (0)
Comment