Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1299 - Chương 1299 - Quân Tiêu Dao Đột Phá

Chương 1299 - Quân Tiêu Dao đột phá
Chương 1299 - Quân Tiêu Dao đột phá

Chương 1299: Quân Tiêu Dao đột phá

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mặc dù Đại Thánh Cảnh rất mạnh, nhưng ở trước mặt Chí Tôn thực thụ, vẫn không có chút sức phản kháng nào.

Tô Hồng Y có thể từ một tên ăn mày, đạt tới Đại Thánh Cảnh như hiện tại, đã là việc không hề dễ dàng gì.

Nhưng thật đáng tiếc, đối diện với mấy chủng tử Thái Cổ Hoàng này, vẫn có cảm giác như kiến càng lay cây, châu chấu đá xe vậy.

Tô Hồng Y ngã xuống trên vũng máu.

Nàng vốn dĩ đã mặc áo đỏ, giờ phút này váy áo thẩm thấu máu tươi, càng tăng thêm mấy phần diễm tuyệt.

Nàng cố gắng đứng lên từ vũng máu, trên người có rất nhiều vết thương xuyên thủng.

Thậm chí có thể nhìn thấy bạch cốt âm u trong đó!

Tô Hồng Y phun ra một ngụm máu, vẫn đứng trước núi Bạch Cốt như trước.

Thân thể gầy yếu kia, tựa như tường sắt không đổ, đứng chắn phía trước chủ nhân của mình.

Giọng nói của nàng vẫn lạnh lùng nói "Trừ phi Hồng Y chết, nếu không... Không ai có thể quấy nhiễu công tử được."

"Ha ha, hóa ra là một mẫu khuyển trung thành." Hoàng Nữ thấy thế, lấy tay che môi đỏ, khanh khách cười.

Ả vẫn chưa dùng hết toàn lực, bằng không, đã sớm có thể giết Tô Hồng Y rồi.

Ả cố ý làm như vậy, muốn tra tấn tùy tùng của Quân Tiêu Dao ở ngay trước mặt hắn.

Khiến cho hắn không thể nào hoàn toàn bình tĩnh được.

Từ đó quấy rầy việc hắn tu luyện và ngộ đạo.

Không cẩn thận, còn có thể tẩu hỏa nhập ma.

Nếu thật sự là như thế, hậu quả cũng khá nghiêm trọng.

Thân tử đạo tiêu là điều rất bình thường.

Hoàng Nữ tiếp tục xuất thủ, thất thải vũ mao hóa thành lưỡi kiếm bay vụt ra ngoài.

Ở trong mắt ả, Tô Hồng Y chính là một con sâu con kiến đang giãy dụa.

Phốc phốc!

Âm thanh huyết nhục bị xé nát vang lên.

Hai cánh tay của Tô Hồng Y bị chém, máu tươi phun lên cao.

Máu tươi nhuộm mái tóc dài đen nhánh như thác nước của Tô Hồng Y biến thành màu đỏ tươi.

Tô Hồng Y vẫn đứng vững như cũ, không hề ngã xuống.

Nhưng cảnh tượng máu tươi này, lại khiến cho một vài tu sĩ phía Tiên Vực phải âm thầm nhíu mày.

"Muốn giết thì trực tiếp giết luôn, sao lại ngược sát như thế này chứ?" Quân Khuynh Nhan nhíu mày.

Lưỡng giới đối địch, chém giết là điều không thể tránh được.

Nhưng cố ý đùa bỡn và ngược sát như thế này, nàng có chút phản cảm.

Linh Diên thấy cảnh này, cũng phải nhíu mày.

Đổi lại là nàng, một chưởng giải quyết đối phương, cũng chưa chắc đã là một loại nhân từ.

Nhưng đùa bỡn như này khiến người khác vô cùng chán ghét.

Mà lúc này, ở chỗ tối một nơi khác, xuất hiện mấy bóng người.

Bọn họ che dấu khí tức rất tốt, cũng không bị người khác phát giác.

Đó là đám người Bỉ Ngạn Vương tử, Huyết Đế Tử, Kế Mông Đế Tử.

"A, xem ra bọn họ đã hành động rồi."

"Vậy mà Hỗn Độn Thể đó lại đang ngộ đạo, hắn muốn đột phá sao, hắn quả là có tâm cơ."

Vốn dĩ trong cục diện như thế này, bọn họ nên xuất thủ rồi.

Cũng chỉ có bọn họ, mới có tư cách tranh phong cùng thiên kiêu cấp chủng tử của Thái Cổ Hoàng tộc.

Nhưng bọn họ lại không làm như vậy, mà vẫn ở yên trong chỗ tối yên lặng theo dõi diễn biến.

Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

"Trước tiên cứ quan sát đã, ngồi đây quan sát hổ đấu với nhau, nếu như ngay cả bọn họ cũng không thể giết chết Hỗn Độn Thể, vậy chỉ có thể để chúng ta tìm cơ hội xuất thủ thôi." Ánh mắt Bỉ Ngạn Vương tử lạnh lùng nói.

"Chỉ một người mà có thể khiến cho người của cả hai giới đều có ý nghĩ muốn giết hắn, Hỗn Độn Thể làm người cũng đáng." Huyết Đế Tử lộ ra ý trào phúng.

Bên này, Hoàng Nữ vẫn ra tay như trước, như mèo vờn chuột.

Trên cơ thể Tô Hồng Y tăng thêm rất nhiều vết thương có thể nhìn thấy cả xương.

Thậm chí, còn có thể mơ hồ thấy được một chút tạng khí.

Nhưng Tô Hồng Y vẫn không ngã xuống.

Là Quân Tiêu Dao, cứu vớt nàng.

Cái mạng này của nàng vốn dĩ cũng thuộc về Quân Tiêu Dao.

Vì thế, chết vì Quân Tiêu Dao, Tô Hồng Y không có bất cứ tiếc nuối nào.

"Tiện nha đầu này."

Nhìn thấy Tô Hồng Y vẫn chưa ngã xuống, trên mặt Hoàng Nữ hiện lên vẻ không vui.

Tiếp đó ả ta xuất thủ, tế ra một đôi cánh được dệt bằng lông vũ thật đầy màu sắc.

Một cánh tung ra.

Một lưỡi đao sáng chói dài ngàn trượng quét ngang.

Trực tiếp chém vào hai đùi của Tô Hồng Y!

Tô Hồng Y, hoàn toàn ngã vào trong vũng máu.

Nàng ấy mất đi cả hai chân hai tay, ngay cả khả năng đứng lên cũng không còn nữa.

"Công tử... Hồng Y tận lực rồi, là do Hồng Y vô dụng..."

Bởi vì mất máu nên ý thức của Tô Hồng Y bắt đầu mơ hồ.

Cho dù vậy thì trong miệng nàng vẫn lẩm bẩm gọi tên Quân Tiêu Dao.

Còn Quân Tiêu Dao thì sao?

Hắn cũng đã nhận ra mọi việc xảy ra ở bên ngoài.

Nhưng tâm tư hắn vẫn rất bình tĩnh, cũng không bởi vì sự thê thảm của Tô Hồng Y, mà có bất kỳ ba động gì.

Tâm tính của Quân Tiêu Dao đã sớm không cần nhiều lời, cho dù trời đất có sập cũng không thay đổi sắc mặt.

Hiện tại, hắn cần tĩnh tâm ngưng thần, không thể xảy ra bất kỳ sai lầm nào cả.

Vì thế cho dù là Tô Hồng Y trải qua tình huống bi thảm như vậy.

Quân Tiêu Dao dường như vẫn không nghe thấy gì giống như trước đó.

Cũng không phải vì hắn máu lạnh.

Mà là bởi vì, hiện tại không thể thất bại trong gang tấc.

Điểm quan trọng nhất chính là.

Sau khi tham ngộ tế văn chúng sinh.

Quân Tiêu Dao rốt cuộc cũng hiểu rõ chân tướng của một vài chuyện.

Tô Hồng Y sẽ không chết.

Ít nhất là ở Đại Tế Huyết Địa, nàng tuyệt đối sẽ không chết.

Vì thế Quân Tiêu Dao rất yên tâm tiếp tục lĩnh hội.

Thấy việc ngược sát Tô Hồng Y, cũng không thể khiến cho Quân Tiêu Dao dao động.

Đám người Hoàng Nữ cũng không còn hứng thú nữa.

Mấy ngày sau.

Sát trận thứ chín của Thái Cổ đã bố trí xong.

"Cuối cùng cũng thành công rồi, Hỗn Độn Thể, sắp nằm trong tay chúng ta rồi." hai mắt Kim Ô Tiểu Thánh Vương sáng rực.

"Tru sát Hỗn Độn Thể, xem như là một việc đại sự của kỷ nguyên, sẽ được lưu danh vạn cổ." Giọng nói của Huyền Hạo Khung cũng có chút kích động.

Xung quanh núi Bạch Cốt, có khí tức kinh người đang cuộn trào.

Ngay cả Chí Tôn cũng có thể cảm giác được mùi vị của cái chết.

Hơn mười thiên kiêu cấp chủng tử của Thái Cổ Hoàng tộc, ai nấy đứng vững ở vị trí của mình, chuẩn bị thôi động sát trận thứ chín của Thái Cổ.

Bình Luận (0)
Comment