Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1322 - Chương 1322 - Lạc Tương Linh Luân Hãm

Chương 1322 - Lạc Tương Linh luân hãm
Chương 1322 - Lạc Tương Linh luân hãm

Chương 1322: Lạc Tương Linh luân hãm

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sau đó Quân Tiêu Dao sẽ đặt Long Mạch Dị Vực vào bên trong vũ trụ bên trong.

Trong vũ trụ bên trong của hắn, còn có Tiên Nguyên Tổ Mạch mà hắn đạt được từ thế giới Thần Khư.

Cứ như vậy, Tiên Nguyên Tổ Mạch, Long Mạch Dị Vực, đều được đặt vào vũ trụ bên trong Quân Tiêu Dao.

Vũ trụ bên trong của hắn, có linh khí sung túc, có thể càng phát triển hơn nữa.

Đối với tu vi tự thân của hắn cũng có tác dụng rất lớn.

"Ngươi quả thật rất lợi hại, lập được chiến công kinh người ở Biên Hoang, sau đó học phủ còn muốn tổ chức yến hội thụ phong cho ngươi." Lạc Tương Linh nói.

"Đó chẳng qua chỉ là một vài thành tích nhỏ thôi, so với việc lập công ở Biên Hoang, danh chấn thiên hạ, ngược lại ta lại rất muốn ở rừng trúc nhỏ này của Tương Linh, hằng ngày luận đạo uống trà, há chẳng phải là rất tốt sao?" Quân Tiêu Dao đột nhiên nói.

Lạc Tương Linh khẽ mỉm cười, trong mắt lộ ra sự vui vẻ mà ngay chính bản thân nàng cũng không phát hiện ra.

Nàng thích Quân Tiêu Dao ở bên cạnh nàng.

Sau đó, dường như Lạc Tương Linh nhớ tới điều gì, biểu lộ trở nên nghiêm túc một chút, nói.

"Tiêu Dao, nói cho ta biết, phía sau đám người Bỉ Ngạn Vương Tử kia, liệu có phải do Phù Phong Vương sai khiến không?"

Đôi mắt Quân Tiêu Dao có chút lóe lên.

Xem ra Lạc Tương Linh cũng đã nhận ra.

Hắn do dự một chút, không nói gì.

"Nói cho ta, có phải hay không, nếu thật sự là như vậy, ta phải nhắc nhở hắn ta một chút, bằng không thì cũng phải Thần Ngao Vương dạy dỗ hắn ta một chút."

Giọng nói của Lạc Tương Linh vô cùng nghiêm túc.

Rõ ràng là nàng rất để tâm đến chuyện này.

Quân Tiêu Dao cũng biết, Thần Ngao Vương chính là vị Bất Hủ chi Vương đã xuất thủ đó.

Nhưng hắn khẽ lắc đầu nói: "Ta biết có thể là Phù Phong Vương, nhưng không cần phải đi tìm hắn ta."

"Tại sao?" Lạc Tương Linh không hiểu.

"Bởi vì ta không muốn vì bản thân mình, mà liên luỵ đến nàng."

"Cho dù Phù Phong Vương như thế nào, dù sao hắn ta cũng là Chuẩn Bất Hủ có địa vị tương đương với nàng, nếu như đắc tội hắn ta, sẽ sinh thêm phiền phức."

"Nàng thích yên tĩnh, không thích ồn ào náo động, ta không muốn nàng bị quấy rầy vì ta."

Giọng nói của Quân Tiêu Dao vừa nhẹ nhàng lại chân thành.

Lạc Tương Linh nghe đến đó, có chút ngẩn ngơ.

Quân Tiêu Dao thật sự vì nàng mà suy nghĩ quá nhiều rồi?

Vì không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của nàng, dù bản thân mình phải chịu sự thù địch, hắn cũng không để tâm.

Có nữ nhân nào, có thể chống cự được sự ôn nhu và quan tâm như này chứ?

Chỉ có thể nói rằng, kỹ năng diễn xuất và tán tỉnh của Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn đạt tới đỉnh cao rồi.

Không chỉ lừa gạt được nữ tử bề ngoài thì mạnh mẽ, nội tâm lại đơn thuần như Lạc Tương Linh.

Mà ngay cả những nữ tử lịch duyệt thâm hậu, tầm mắt bất phàm thành thục, đều sẽ bị hắn tán đổ.

Nhìn thấy gương mặt đỏ ửng của Lạc Tương Linh.

Quân Tiêu Dao có hơi sững sờ.

Bà cô Lạc Vương xinh đẹp này lúc đỏ mặt cũng có chút đáng yêu.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao trầm xuống, hắn bỗng nhiên tiến lên nhẹ nhàng ôm Lạc Tương Linh.

Lạc Tương Linh hoàn toàn ngây ngốc!

Cơ thể vốn dĩ mềm mại như không xương, hiện tại lại vô cùng cứng ngắc.

Có trời mới biết, kể từ khi nàng tự có ý thức đến nay, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc thân mật với người khác như vậy.

Nàng hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa cả.

Cứ để mặc Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng ôm lấy.

Sức mạnh của một Chuẩn Bất Hủ, dường như đều bị tiêu tán hết, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Thời khắc này, nàng giống như một tiểu nữ nhân thực thụ vậy.

Cái miệng của Quân Tiêu Dao tiền sát đến một bên tai trắng muốt của Lạc Tương Linh, nói khẽ.

"Ta biết, trong khoảng thời gian này, Tương Linh nàng nhất định là vì trị thương cho ta mà bỏ ra rất nhiều công sức."

"Hơn nữa, ta cũng biết, nàng cũng có quá khứ và bí mật thuộc về riêng mình."

"Ta sẽ không bắt ép nàng phải kể cho ta nghe."

"Nhưng nếu như có một ngày nàng muốn chia sẻ, thì ta nguyện làm người lắng nghe."

Lời nói ôn nhu chậm rãi này, khiến cơ thể Lạc Tương Linh có chút mềm nhũn ra.

Quả thật là nàng có bí mật và quá khứ thuộc về riêng mình, chưa từng kể với ai.

Quân Tiêu Dao rất thông minh khi biết điểm này, nhưng lại cũng không để tâm việc nàng giấu diếm, cũng không ép buộc nàng nói ra.

Loại ôn nhu này.

Loại thấu hiểu lòng người này.

Có nam nhân nào có thể làm được?

"Ừm."

Lạc Tương Linh chỉ nhẹ nhàng trả lời một câu, vẫn đang được Quân Tiêu Dao ôm lấy.

Bầu không khí hiện giờ, có chút mập mờ.

Thậm chí Quân Tiêu Dao còn hoài nghi, nếu như hắn cứ như vậy thuận thế đẩy ngã...

Đương nhiên, Quân Tiêu Dao không làm như thế.

Đẩy ngã một vị Chuẩn Bất Hủ, cần phải có dũng khí lớn thế nào chứ?

Quan trọng nhất là.

Trong lòng Quân Tiêu Dao vẫn còn có người khiến hắn không buông bỏ được.

Có người vẫn đang Tiên Vực lo lắng cho hắn.

Quân Tiêu Dao buông lỏng cánh tay ra.

Lạc Tương Linh mất đi chỗ dựa, trong lòng bỗng dưng có loại cảm giác vắng vẻ, nhưng nàng không thể hiện ra ngoài.

"Đúng rồi, gần đây Dị Vực xảy ra chuyện gì sao?" Quân Tiêu Dao dò hỏi.

"Lại có thêm một vị vương giả diệt thế nữa thức tỉnh." Lạc Tương Linh nói.

"Ồ?" Đuôi lông mày Quân Tiêu Dao nhướng lên.

Chắc hẳn là tiểu mã đó chăng?

Nếu thật sự như vậy, thì thật thú vị.

"Ngoài ra, hình như Đồ Sơn đế tộc muốn tổ chức đại hội chọn rể." Lạc Tương Linh nói.

"Đại hội chọn rể." Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.

Trước đó Đồ Sơn Oản Oản và Đồ Sơn Thuần Thuần đã từng nói với hắn, họ muốn hắn đến đó.

Lúc này, trong đầu Quân Tiêu Dao vang lên giọng nói của hệ thống.

"Đinh, chúc mừng túc chủ, địa điểm đăng nhập mới đã được thay đổi!"

"Hãy đăng nhập tại đại hội chọn rể của Đồ Sơn!"

Quân Tiêu Dao có chút ngoài ý muốn.

Tại một nơi như đại hội chọn rể, có thể đạt được bảo bối gì chứ?

Bình Luận (0)
Comment