Chương 1343: Ta không đồng ý cửa hôn sự này
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rất nhiều thiên kiêu ở đây, hoàn toàn là vẻ mặt mờ mịt.
Đám người An Lam Đế Tử và Bồ Quỳ Thiên Nữ cũng hoang mang cùng cực.
Ngay cả bọn họ cũng không biết nội tình.
Vân Tiểu Hắc không để ý đến ánh mắt ngoại giới.
Từ khi xuất hiện, ánh mắt của gã vẫn luôn gắt gao khóa chặt ở trên người Đồ Sơn Quán Quán.
Bây giờ, cuối cùng gã đã có lực lượng nhìn thẳng vào Đồ Sơn Quán Quán!
Bởi vì, gã là một trong Diệt Thế Lục Vương!
“Quán Quán, ta rốt cuộc đã có tư cách cùng nàng ở chung một chỗ rồi, ta không còn là tiểu hắc hồ ti tiện trước đó nữa.” Giọng điệu Vân Tiểu Hắc không kìm được vẻ kích động.
Tuy rằng gã đã thức tỉnh lực lượng siêu việt bình thường.
Nhưng hiển nhiên tính cách vẫn là tính cách ban đầu.
“Vân Tiểu Hắc, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy, vì sao ngươi chạy trốn, trong khoảng thời gian này đã trải qua những gì?”
Đồ Sơn Quán Quán hoàn toàn sững sờ.
“Quán Quán, ta muốn kết hôn với nàng, ngoài ta ra, không có bất kỳ kẻ nào có thể có được nàng!”
Trong mắt Vân Tiểu Hắc bùng cháy lên ngọn lửa.
Đó là dục vọng độc chiếm.
Đồ Sơn Quán Quán, chính là nữ thần bạch nguyệt quang ở trong lòng gã.
Bây giớ, hắn rốt cuộc đã có tư cách cưới nữ thần của mình.
“Ngươi đến cùng đang nói mê sảng gì hả, ngươi chỉ là mã phu của ta mà thôi.” Đồ Sơn Quán Quán nhíu đôi mi thanh tú.
Lúc trước nàng xác thật là bởi vì thương hại nên mới thu lưu Vân Tiểu Hắc.
Cũng là một loại thể hiện thiện tâm của nàng.
Nhưng không ngờ, Vân Tiểu Hắc lại ôm lòng khao khát nàng.
Có khao khát còn chưa tính, còn ở trước mặt mọi người nói ra.
Cái này để cho Quân Tiêu Dao nghe được, như vậy phải nói gì đây?
“Đúng, ta xác thực là mã phu của nàng, nhưng bây giờ, thân phận của ta không giống, ta đã có tư cách cưới nàng.” Ánh mắt Vân Tiêu Hắc nóng bỏng.
“Ta mặc kệ ngươi có thân phận gì, ta đều không có khả năng gả cho ngươi, lời ngươi nói sẽ làm cho công tử hiểu lầm!”
Đồ Sơn Quán Quán cũng gấp lên, sợ Quân Tiêu Dao hiểu lầm.
Nàng quay sang Quân Tiêu Dao, vội vàng nói: “Công tử, hắn chỉ là một tên chăn ngựa của ta, hy vọng không nên hiểu lầm, trong lòng Quán Quán cũng chỉ có một mình công tử.”
Lời của Đồ Sơn Quán Quán khiến cho vẻ hưng phấn lẫn kích động trên mặt Vân Tiểu Hắc, lúc này cứng đờ.
Ngược lại ánh mắt lạnh lẽo tới cực điểm ném về phía Quân Tiêu Dao.
Với Quân Tiêu Dao, trong lòng Vân Tiểu Hắc chỉ có lãnh ý.
Nếu như không phải Quân Tiêu Dao, sao Đồ Sơn Quán Quán lại dùng loại thái độ đó đối đãi gã.
Gã nói có thể Quân Tiêu Dao có ý đồ khác với nàng.
Đồ Sơn Quán Quán còn lớn tiếng quát gã, hoàn toàn không tin tưởng gã.
Có thể nói, ở trong lòng Vân Tiểu Hắc, Quân Tiêu Dao chính là chướng ngại vật can thiệp vào giữa gã và Đồ Sơn Quán Quán.
Lúc trước, Vân Tiểu Hắc hoàn toàn không có cách nào so bì với Quân Tiêu Dao.
Hai người ngay cả khả năng đặt cùng một chỗ so sánh cũng không có, hoàn toàn như là tồn tại hai chiều không gian.
Nhưng bây giờ, Vân Tiểu Hắc tự nhận là có tư cách đoạt lại Đồ Sơn Quán Quán.
Sau khi cảm giác được địch ý lạnh lẽo của Vân Tiểu Hắc, Quân Tiêu Dao cảm giác mình lại lần nữa nằm không cũng trúng đạn.
Có điều hắn cũng không để ý, bởi vì bản thân đã lưu lại một cái tâm nhãn cho Vân Tiểu Hắc.
Bây giờ xem ra, tình huống không hề vượt qua dự liệu của hắn.
“Vị này chính là, người chăn ngựa của nàng sao?”
Quân Tiêu Dao không hề để ý tới Vân Tiểu Hắc, ngược lại nhìn về phía Đồ Sơn Quán Quán.
“Công tử, ta cũng không biết vì sao hắn lại biến thành như bây giờ, có điều hắn xác thực chính là một tên chăn ngựa.”
Đồ Sơn Quán Quán đi tới gần Quân Tiêu Dao, mặc giáp trụ màu xanh, thân thể mềm mại đường cong phập phồng dán vào hắn.
Vân Tiểu Hắc thấy một màn này, con mắt lại càng đỏ lên.
Một lần Đồ Sơn Quán Quán có thái độ hòa ái với gã nhất, chẳng qua cũng chỉ là khen gã chăm nuôi ngựa thật tốt.
Còn Quân Tiêu Dao thì lại có thể dễ như trở bàn tay có được toàn bộ sự chú ý của Đồ Sơn Quán Quán.
Chứng kiến loại tràng cảnh nữ thần nhà mình cấp lại cho kẻ khác, Vân Tiểu Hắc sắp sửa bùng nổ.
Ầm!
Ở sau lưng Vân Tiểu Hắc, ma khí tối đen vô tận phun trào.
Trong mơ hồ, giống như hình thành một con ma hồ đen kịt kéo theo uy lực diệt thế, sát khí ngập trời.
Ở phía sau, mười cái đuôi hồ nhẹ nhàng đong đưa.
“Đó là…”
Hầu như toàn bộ Đồ Sơn Hồ Tộc, trong nháy mắt đều cảm giác được một loại uy áp cường thế bắt nguồn từ huyết mạch!
Phịch!
Từng vị từng vị sinh linh Đồ Sơn Hồ Tộc, thân thể co rúm lại quỳ rạp xuống đất.
Cũng không phải bọn họ tự nguyện, mà là thân thể tựa như không thể khống chế, từ trên linh hồn sợ hãi loại uy áp này.
Đừng nói là Đồ Sơn Hồ Tộc bình thường.
Cho dù là Ngũ Mỹ Đồ Sơn, thân thể mềm mại cũng cùng lúc run lên, có cảm giác kiểu như phải quỳ xuống cúng bái.
“Không…”
Mặt mày Đồ Sơn Quán Quán tái nhợt.
Nếu như nàng thật sự quỳ xuống với Vân Tiểu Hắc, thế thì còn thể thống gì nữa?
Quân Tiêu Dao thấy thế, phất ống tay áo một cái, che chắn năm vị công chúa.
Thậm chí loại uy áp bắt nguồn từ huyết mạch linh hồn này cũng hoàn toàn bị ngăn cách ra.
“Công tử…”
Cảm giác được uy áp đã hoàn toàn bị ngăn cách, đôi mắt đẹp của Đồ Sơn Quán Quán lộ ra vẻ cảm động.
Ở chi tiết thấy mặt chân thực.
Tâm tư của Quân Tiêu Dao thật sự là rất tinh tế, cũng rất biết chiếu cố người.
Đồ Sơn Quán Quán cảm giác được một loại cảm giác an toàn trước nay chưa từng có.
Không chỉ có nàng mà bốn vị công chúa còn lại cũng cảm giác áp lực bản thân hoàn toàn biến mất.
Từng đôi mắt đẹp nhìn về phía Quân Tiêu Dao, đều có chút tỏa sáng.
Nam nhân thực lực cường đại, ở Dị Vực có không ít.
Nhưng phần lớn đều là chủ nghĩa đại nam tử.
Tâm tư tinh tế giống như Quân Tiêu Dao vậy, nam nhân hiểu được tỉ mỉ đối đãi chiếu cố nữ nhân thì khan hiếm.
Quân Tiêu Dao cũng không nghĩ tới, cử động nhỏ tùy ý của hắn lại khiến cho năm vị công chúa có thiện cảm với hắn.