Chương 1435: Trời không thể táng, đất không thể diệt, Thần Tử vô song
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từ biên quan đến biên hoang, tất cả những người có liên quan đến Quân Tiêu Dao đều cảm thấy như đầu óc nổ vang, chấn động đến mỗi một sợi thần kinh đều đang run rẩy.
Đại não bọn họ trống rỗng, bị vui sướng cực độ tràn ngập, thậm chí cảm thấy không chân thật giống như đang nằm mơ!
Các trưởng lão Quân gia mừng đến phát khóc. Rất nhiều người đều là lão nhân hàng ngàn hàng vạn tuổi, nhưng giờ phút này vành mắt cũng đỏ lên, như trẻ con vừa khóc lại cười.
Quân Tiêu Dao là tồn tại tương đồng với Khí Thiên Đại Đế, Bạch Y Thần Vương trong thời đại cận cổ của Quân gia, hắn được cho rằng là hy vọng kéo dài tộc vận qua nhiều kỷ nguyên của Quân gia.
Khi đó, Quân Tiêu Dao hy sinh chính mình, lấy thân thể làm gông xiềng, trấn áp ác niệm thần linh, sau đó ngã xuống. Chuyện này trở thành nổi đau của tất cả tộc nhân Quân gia.
Tuy rằng một ít cao tầng Quân gia trước sau vẫn cho rằng Quân Tiêu Dao không nên ngã xuống như vậy.
Nhưng mấy năm qua Quân Tiêu Dao không có chút tin tức nào cũng khiến rất nhiều tộc nhân từ hy vọng biến thành tuyệt vọng.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao hiện thân với một tư thái càng chấn động.
Hắn ở nơi nào?
Nơi thần bí quỷ dị nhất dị vực, vùng đất Bất Khả Ngôn, Vô Thiên Ám Giới.
Thử hỏi từ xưa đến nay có mấy ai có thể đi đến nơi đó?
“Thần Tử vô địch!”
“Thần Tử Quân gia của chúng ta dù là trời cũng không thể táng, đất cũng không thể diệt, ai có thể địch lại!”
Giờ khắc này, rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi Quân gia và những Tự Liệt đều đang gào rống, phát tiết ức nghẹn trong lòng.
Sau khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao ngã xuống, không biết bao nhiêu thế lực âm thầm cho rằng Quân gia sẽ từ thịnh chuyển suy.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại trực tiếp vả vào mặt bọn chúng!
“Thần Tử đại nhân!”
Các Tự Liệt Quân gia cũng vô cùng kích động!
“Tiêu Dao luôn thích như vậy, im lặng thì thôi, ra tiếng kinh người.” Quân Mạc Tiếu, Quân Lăng Thương đều cao giọng cười to.
Tam tiểu đầu sỏ ngày trước của Quân gia lại có thể đoàn tụ.
“Ta biết mà, đại nhân nhất định còn sống!”
Ở nơi nào đó trong chiến trường, Nghệ Vũ vô cùng kích động, ngửa mặt lên trời thét dài. Cả đám người Vong Xuyên, Yến Thanh Ảnh, Vĩnh Kiếp Thiên Nữ cũng mừng đến bật khóc.
Những người đã từng có quan hệ với Quân Tiêu Dao như Nhan Như Mộng, Ngọc Thiền Quyên, Long Cát công chúa đều mang tâm tình kích động, khó có thể bình tĩnh.
“Quân Tiêu Dao...”
Linh Diên cắn lấy đôi môi mọng, nàng rất muốn bật khóc, nhưng thân là Thiếu Hoàng Tiên Đình, nàng không thể lộ ra biểu cảm này.
Nhưng điều duy nhất nàng biết đến là, khi nhìn thấy một góc hình bóng quen thuộc kiam trong lòng nàng thực vui vẻ.
Không biết tâm tình này là của Linh Diên hay Thiên Nữ Diên.
Nhưng cũng chẳng sao cả, bởi vì hiện tại, nàng là Linh Diên, cũng là Thiên Nữ Diên.
“Tiêu Dao ca ca...” vành mắt Khương Lạc Ly cũng ửng đỏ, có nước mắt trong suốt chảy ra.
Nàng vẫn luôn ép mình kiên cường, không thể khóc nhè.
Nhưng hiện tại, khi lại nhìn thấy bóng dáng Quân Tiêu Dao trên quầng sáng, nàng vẫn nhịn không được rơi lệ.
Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri (1)?
(1) Lung linh kẹp tóc đầu hồng đậu, khắc cốt tương tư có biết không
Mà nàng ngày đêm cầu nguyện, rốt cuộc cũng có hồi âm.
Nam nhân kia đã trở lại!
Mà phản ứng trái ngược là những thiên kiêu đã từng có cọ xát với Quân Tiêu Dao.
“Sao có thể, trời đều không táng được hắn!?”
Cổ Đế Tử chấn động, không thể tin nổi, thậm chí ht cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Hơn nữa càng làm Cổ Đế Tử sợ hãi chính là, Quân Tiêu Dao lại là Hỗn Độn Thể dị vực biên hoang kia!
“Từ Hoang Cổ Thánh Thể đến Hỗn Độn Thể, rốt cuộc Quân Tiêu Dao này đã trải qua cái gì!?” Trong mắt Cổ Đế Tử phủ kín tơ máu, sắc mặt có chút dữ tợn.
Đặc biệt là khi khóe mắt hắn ta thấy được hình như trong mắt Linh Diên có chút ánh lệ. Hắn biết Linh Diên nhất định là có quan hệ gì đó với Quân Tiêu Dao.
“Không được, tiếp tục như vậy thì người duy nhất có hy vọng chống lại Quân Tiêu Dao chính là Thiếu Hoàng.” Cổ Đế Tử thầm nghĩ.
Thiếu Hoàng mà hắn ta nghĩ đến không phải là Thiếu Hoàng đương đại Linh Diên này, mà là một vị Thiếu Hoàng cổ đại mà Tiên Đình cất giấu nhiều kỷ nguyên, vẫn luôn trầm miên, nghe đồn thiên tư yêu nghiệt đến không thể tưởng tượng.
“Đáng giận, Quân Tiêu Dao, ngươi vốn nên bị chôn vùi.”
“Nhưng không sao, hiện tại chưa chắc ngươi có thể giữ được mạng sôg1.”
Cổ Đế Tử siết chặt nắm tay, ánh mắt lãnh lệ.
Hiện tại tình hình của Quân Tiêu Dao như thế nào?
Ở trước mặt Ách Hoạ chung cực cổ xưa của dị vực, thử hỏi xác suất Quân Tiêu Dao sống sót được bao nhiêu phần?
“Biệt Ly, hắn chính là ân nhân của ta sao?”
Trên một nơi ở chiến trường, Lý Thanh Nhi cũng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ. Trước đó nàng vẫn luôn áy náy, hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội đền bù.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy may mắn vì hắn có thể tồn tại, nhưng hiện tại cũng không thể thiếu cảnh giác.”
Sắc mặt Quân Biệt Ly vẫn rất ngưng trọng.
Đối mặt với Ách Hoạ chung cực, nguy cơ của Quân Tiêu Dao cũng không phải là nhỏ.
Rất nhiều người đều nghĩ tới điểm này, đám người Quân gia có chút khẩn trương. Một ít thế lực Tiên Vực có cọ xát với Quân gia thì lạnh lùng đứng xem diễn.
Còn phe dị vực, rất nhiều sinh linh Đế Tộc đều tức giận.
“Đáng chết, lại bị kia tiểu tử kia lừa gạt!”
“Không sao, nếu Ách Họa vĩ đại thật sự khôi phục thì Lục Vương Nhưng chỉ là dệt hoa trên gấm, ngồi xem người này ngã xuống như thế nào đi!” Có Vương lạnh lùng nói.
Ở trước mặt Ách Hoạ chung cực, Đại đế cũng cực kỳ yếu ớt, càng đừng nói là Quân Tiêu Dao.
Hắn chỉ có cảnh giới chí tôn, ở trước mặt Ách Hoạ chung cực còn ko bằng một con kiến, chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.
Trong Vô Thiên Ám Giới, Thần Nhạc vô cùng khiếp sợ.
“Quân gia Tiên Vực, sao có thể... Nhất Vương Điện... Ngươi...”
Thần Nhạc thất thần, tâm linh bị đả kích mãnh liệt.
Còn Tô Hồng Y, tuy rằng cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh.
Dù Quân Tiêu Dao có thân phận gì, nàng cũng sẽ không để ý, lòng trung thành không có chút dao động nào.
Quân Tiêu Dao không để ý đến Thần Nhạc tâm tình vô cùng phức tạp kia, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía Ách Hoạ chung cực.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn chính là, Ách Hoạ chung cực trước sau vẫn thực bình tĩnh.
Đây là một loại bình tĩnh khi đối mặt với con kiến, mặc dù thân phận Quân gia của Quân Tiêu Dao làm lão hơi dâng lên một tia cảm xúc tên là phẫn nộ, nhưng tổng thể vẫn thực đạm mạc.
“Giấu diếm được tất cả, lại không thể gạt được ta.”
“Ngươi thật là một con kiến rất thú vị.”
Ách Hoạ chung cực hờ hững nói.