Chương 1455: Niềm tin vô địch của Quân Tiêu Dao! (1)
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Rất nhiều thiên kiêu tuyệt đại đang kêu to, căn bản không thể chấp nhận kết quả này.
Đây là một thịnh thế hoàng kim, thiên kiêu cùng dâng lên, chư vương tranh bá, cũng không thiếu cơ hội chứng đạo.
Sở dĩ rất nhiều thiên kiêu cấp Chủng Tử trầm miên là vì chờ tới đại thế hoàng kim này. Kết quả hiện tại, hắc họa chi kiếp đánh úp đến, vạn linh sẽ bị kéo vào bóng tối.
Con đường phía trước của bọn họ lập tức bị cắt đứt, không có thời gian trưởng thành thành chí cường giả.
Điều này thật sự là tuyệt vọng sâu sắc nhất, khiến rất nhiều thiên kiêu cấp Chủng Tử đều không nhịn được hộc máu, vẻ mặt oán giận!
“Thật sự kết thúc sao?” chư tổ Quân gia đều siết chặt nắm tay, không thể bình tĩnh.
Tuy Quân gia có át chủ bài, tự bảo vệ mình không việc gì, nhưng chung quy đây không phải kết quả mà Quân gia muốn nhìn thấy.
Quan trọng nhất chính là, Quân Vô Hối và Quân Tiêu Dao đang lâm vào nguy cơ cực độ.
Quân Vô Hối còn đỡ, chỉ là một trong những phân thân Tam Thanh. Nếu Quân Tiêu Dao ngã xuống thì tuyệt đối là đả kích trí mạng đối với Quân gia.
“Nếu thật sự không được, cho dù dùng hết nội tình của Quân gia ta, cũng phải đánh vào dị vực, cứu ra hai phụ tử bọn họ.”
Các chuẩn đế cổ tổ Quân Thái Huyền, Quân Thái A cũng lộ ra vẻ kiên quyết lạnh lẽo trên mặt.
“Tiêu Dao ca ca...”
Ở biên hoang, trên chiến trường thiên kiêu hai giới, Khương Lạc Ly nhìn thấy cảnh tưỡng trong quầng sáng thì nước mắt rơi như mưa.
Nàng hận, hận mình quá yếu ớt, không có năng lực trợ giúp Quân Tiêu Dao, càng hận mình không thể đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao vào thời điểm nguy cấp nhất.
Cho dù cùng chết, Khương Lạc Ly đều sẽ không hối hận.
Linh Diên yên lặng nhìn cảnh tượng trong quầng sáng, trái tim cũng đang siết chặt lại, đau đớn như bị xé rách.
Nàng biết, dù thế nào, Quân Tiêu Dao đã là tồn tại khắc vào trái tim linh hồn mình, nàng không tâm như nước lặng, thờ ơ thản nhiên được nữa.
Không chỉ Khương Lạc Ly và Linh Diên, tất cả những người có quan hệ với Quân Tiêu Dao còn lại như các tuỳ tùng, bằng hữu ngày trước, thậm chí là một số kẻ địch, đều đang cảm khái.
Tất cả đều kết thúc.
Trong Vô Thiên Ám Giới, chân linh của Khí Thiên Đế tiêu tán, sức mạnh của nữ tử quỷ diện biến mất.
Chỉ còn lại Quân Vô Hối bạch y nhiễm máu, Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu đã bị trọng thương và Quân Tiêu Dao. Nhiều nhất là có thêm sức mạnh của Tru Tiên Kiếm và Linh của Tru Tiên Kiếm mà thôi.
Nhưng mặc dù mạnh như Tru Tiên Kiếm, không có chí cường giả thao túng, chỉ dựa vào Linh của Tru Tiên Kiếm thì cũng không thể hoàn toàn trấn phong Ách Họa.
Nói cách khác, đại thế đã mất.
Hình như kết cục đã được định ra.
“Không có tồn tại nào có thể vây khốn được ta, thế gian cứ chờ đến hắc ám vĩnh hằng buông xuống đi!”
Ma âm của Ách Hoạ chung cực quanh quẩn, máu đen vô tận mênh mông, tràn về hướng Tru Tiên Kiếm, thậm chí cả thân kiếm tiên quang lộng lẫy cũng bắt đầu lan tràn từng chút hắc ám.
Bóng dáng linh của Tru Tiên Kiếm trở nên mông lung, đang kiệt lực ngăn cản, nhưng vẫn lực bất tòng tâm.
Ách Họa trầm miên vô số năm tháng, tích tụ sức mạnh, nếu thức tỉnh thì sao có thể lại bị trấn áp một cách đơn giản như vậy?
“Xem ra không có cách nào rồi.” Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu cũng thở dài.
Thân thể nàng ta toả ra hào quang mờ mịt mông lung, đang chữa trị thương thể. Mạnh như Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu mà cũng hết cách trước cục diện này.
Lúc này, tiếng nói của Quân Vô Hối lại truyền đến: “Tiêu Dao, con rời đi trước đi, nơi này có vi phụ.”
Quân Vô Hối đứng sừng sững trên hư không, toàn thân thiêu đốt thần diễm tín ngưỡng.
Giọng nói của ông hết sức bình đạm, không có chút cảm giác sinh ly tử biệt nào.
Đây chỉ là một trong những phân thân Tam Thanh của Quân Vô Hối mà thôi. Quân Vô Hối đã nghĩ kỹ rồi, cho dù thân này bị hủy diệt, cũng phải bảo hộ Quân Tiêu Dao rời đi.
Mà Quân Tiêu Dao nghe vậy thì yên lặng lắc đầu.
“Tiêu Dao, con không phải người hành động theo tình cảm.” Quân Vô Hối khẽ nhíu mày.
Tuy rằng ông ta luôn không làm hết trách nhiệm của một người phụ thân, nhưng cũng luôn chú ý tin tức về Quân Tiêu Dao.
Tâm tư của Quân Tiêu Dao thâm sâu, hành sự trầm ổn đại khí, không phải người xúc động bồng bột.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì yên lặng lấy ra một khối bùa hộ mệnh, đây là thứ Quân Vô Hối để lại cho hắn.
“Phụ thân, trong bùa hộ mệnh ngài để lại cho ta, có khắc Quân Tử Lập Mệnh, Nhất Sinh Vô Hối.”
“Hiện tại lại muốn hài nhi rời đi như vậy sao, xin lỗi, làm không được.”
Nhìn từ ích lợi thì tất nhiên Quân Tiêu Dao thoát đi là lựa chọn tốt nhất, Quân Tiêu Dao cũng luôn là một người bình tĩnh lý trí mang chủ nghĩa lợi ích tối thượng.
Nhưng hiện tại, hắn không muốn nghĩ đến những được mất đó, cũng không muốn tự hỏi kết quả như thế nào.
Chỉ nghĩ đánh một trận!
Quân Vô Hối trầm mặc, sau đó lại cười.
Đây là con nối dõi của ông, kiêu ngạo, tự hào của ông!
Ầm ầm ầm!
Xúc tua của Ách Hoạ chung cực quất đến, không để đám người Quân Vô Hối có thời gian hồi phục lấy lại sức.
Quân Vô Hối cất bước, như một Thần Vương vô địch bước qua ngang trời. Ông ta không khuyên Quân Tiêu Dao nữa, vì đây là lựa chọn của bản thân Quân Tiêu Dao.
Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu cũng ra tay. Nàng biết, nhân quả có của nữ tử quỷ diện thì nàng và Quân Tiêu Dao đã định trước là dây dưa không rõ, không thể hoàn toàn phân cách.
“Xem kìa, Thần Vương còn đang chiến đấu, hắn còn chưa nhận thua!”
Ngoài biên hoang, rất nhiều tu sĩ Tiên Vực ủ rũ cụp đuôi ngẩng đầu, thấy được Quân Vô Hối vẫn đang chiến đấu trong quầng sáng.
Trong mắt mọi người đều có chút rung động, vành mắt rất nhiều người đỏ bừng, thậm chí cả nam nhi bảy thước cũng ứa nước mắt, cảm thán vì Quân Vô Hối.
Tiên Vực có anh hùng này là phúc của chúng sinh!