Chương 1504: Tiên Kiếp Kiếm Quyết tới tay
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không thể không nói ý tưởng của Linh Diên thật sự quá đáng kinh sợ, nếu Tiên Đình vô thượng liên thủ với Quân gia thì tuyệt đối đủ để trấn áp toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực.
Mặc dù có chút thế lực dưới mặt nước như Thương tộc, cũng không có khả năng hoàn toàn điên đảo Tiên Đình và Quân gia.
Điều này thật là một ý tưởng điên cuồng đến cực điểm, nhưng càng quan trọng là, Linh Diên nói ngày sau Quân Tiêu Dao có thể trở thành Tiên Đình chi chủ, mà nàng lại là thiên hậu.
Hàm ý trong đó đã quá rõ ràng, chỉ thiếu điều trực tiếp nói với Quân Tiêu Dao là ta muốn làm lão bà của chàng.
Đương nhiên, lấy tính cách ngạo kiều cứng đầu của Linh Diên thì tuyệt đối không có khả năng nói ra lời này.
Nhưng Quân Tiêu Dao nghe xong thì lại lắc đầu cười cười.
“Linh Diên, ngươi thật là ngu ngốc một cách đáng yêu.”
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Linh Diên cắn môi.
Nàng đường đường là Đế Nữ Tiên Đình, thế mà lại bị nói ngốc, đây là lần đầu tiên. Nhưng giọng điệu như ve vãn đánh yêu này lại làm Linh Diên lặng lẽ đỏ mặt.
Quân Tiêu Dao tiếp tục nói: “Một núi không thể có hai hổ, trừ phi là một đực một cái.”
“Tiên Đình nguyện ý làm con cọp mẹ kia sao?”
Từ trước đến nay Quân gia đã quen cường thế bá đạo, mặc dù là liên thủ hợp tác, cũng muốn ở địa vị lãnh đạo tuyệt đối.
Thử hỏi bá chủ Cửu Thiên Tiên Vực ngáy xưa, vô thượng Tiên Đình, nguyện ý yếu thế hay sao?
Hiển nhiên là không có khả năng.
Hơn nữa ý kiến của chín đại tiên thống Tiên Đình cũng chưa chắc đã thống nhất.
Mặc dù Oa Hoàng Tiên Thống của Linh Diên nguyện ý, nhưng Phục Hy tiên thống của Cổ Đế Tử sẽ chấp nhận sao?
Cho nên, chỉ có thể nói suy nghĩ này của Linh Diên quá ngây thơ.
Nhưng bởi vậy Quân Tiêu Dao cũng xác định, linh hồn của Thiên Nữ Diên thật sự có ảnh hưởng đến Linh Diên. Hơn nữa sau khi Linh Diên trải qua tình duyên vạn cổ, cảm giác đối với Quân Tiêu Dao đã có biến hóa.
Cho nên có lẽ Linh Diên sẽ không trở thành kẻ địch của hắn, Quân Tiêu Dao cũng không muốn trở thành kẻ địch với Linh Diên.
Dù sao linh hồn của Thiên Nữ Diên ở trên người nàng, lấy thân phận Linh Diên mà tiếp tục tồn tại.
“Quả nhiên, là ta ngây thơ sao?” Linh Diên lộ ra một ý cười có chút chua xót.
Chẳng lẽ là ý trời trêu người, muốn nàng và Quân Tiêu Dao kẹt giữa hai thế lực hoàn toàn đối lập.
“Vậy cũng chưa chắc, ai nói rõ được chuyện ngày sau?”
“Nói không chừng ngày sau ta mạnh đến mức có thể làm Tiên Đình khom lưng thì sao?” Quân Tiêu Dao thản nhiên cười.
Nhìn nụ cười tuấn tú tuyệt luân của Quân Tiêu Dao, Linh Diên nhất thời có chút ngây người.
Có lẽ sự tự tin này của Quân Tiêu Dao cũng đang hấp dẫn nàng. Dù sao có mấy ai dám nói mình có thể làm Tiên Đình khom lưng?
“Cho nên, Tiên Kiếp Kiếm Quyết...” Quân Tiêu Dao quay lại đề tài.
Linh Diên nắm chặt tay ngọc, sau đó thở dài một tiếng, lấy ra một ngọc giản từ pháp khí không gian.
“Đây là thứ ngươi muốn.” Linh Diên nói.
Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười, cũng không cảm thấy bất ngờ.
Hắn tiếp nhận ngọc giản, thần niệm thoáng đảo qua, thật sự là Tiên Kiếp Kiếm Quyết.
“Đa tạ.” Quân Tiêu Dao thu hồi ngọc giản, sau đó theo phép lịch sự mà nhẹ nhàng ôm lấy Linh Diên một cái.
Thân thể Linh Diên căng thẳng, trong đầu lập tức chỗ trống, tư duy đều như đứt gãy.
Nhận thấy hơi ấm trong lòng Quân Tiêu Dao, lúc này Linh Diên mới phản ứng lại, nàng bị ôm.
Một cảm giác vui sướng và run rẩy thâm nhập linh hồn mãnh liệt tràn ra, nó không chỉ đến từ nàng, mà còn là sự vui sướng của Thiên Nữ Diên.
Rất nhanh Quân Tiêu Dao đã buông lỏng ra.
Linh Diên lại cảm thấy đáy lòng trống vắng.
“Ta không chiếm lợi từ ngươi, ngươi có thể cầm đi sinh mệnh chi tuyền này.” Quân Tiêu Dao cũng lấy ra một ít sinh mệnh chi tuyền.
Linh Diên ngơ ngác nhận lấy, vẫn đang dư vị cái ôm nhẹ đó.
“Được rồi, ta cũng nên rời đi.” Quân Tiêu Dao cười nhạt, xoay người muốn rời đi.
“Từ từ...” Linh Diên theo bản năng mà mở miệng, gọi lại Quân Tiêu Dao.
“Hừm?” Quân Tiêu Dao không rõ nguyên do.
“Không phải ngươi hỏi ta, còn nhớ rõ điệu múa kia không à?” Linh Diên buồn bã nói.
Quân Tiêu Dao nhìn Linh Diên, Linh Diên không nói gì, mà bỗng nhảy lên, bắt đầu múa.
Linh Diên mặc váy dài tuyết trắng lưu li, điệu múa càng khuynh thành, như tinh linh dưới ánh trăng, như trích tiên trên cung trăng.
Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long.
Chước nhược phù cừ xuất lục ba.
Phiêu miểu linh động, lệnh nhân vong xan (1).
(1) Nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn - Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong - Dung mạo nhu mì, khiến ta tới bữa quên ăn.
Đúng là Lạc Thần Kinh Hồng Vũ.
Quân Tiêu Dao cũng có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn đứng tại chỗ xem xét. Dù sao phóng mắt toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực, hẳn không có ai có tư cách để Linh Diên nhảy điệu múa này.
Mà không thể không nói, thân là nhân vật cấp nữ thần, điệu múa của Linh Diên đủ để kinh diễm chúng sinh.
Trong mắt Quân Tiêu Dao cũng hiện lên một tia sáng. Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, khi nên thưởng thức hắn cũng sẽ không ra vẻ quân tử.
Múa xong một điệu, sắc mặt Linh Diên có chút ửng hồng. Không biết là vì nhảy mệt, hay là vì nhảy cho Quân Tiêu Dao xem.
“Không tồi, không ngờ dáng múa của Đế Nữ đại nhân cũng khiến người ta kinh diễm như thế.” Quân Tiêu Dao nói.
Được Quân Tiêu Dao khích lệ như vậy, Linh Diên lại có một chút ngượng ngùng.
Đương nhiên, lấy tính cách ngạo kiều của nàng thì sẽ không để lộ ra.
Nhưng mà đúng lúc này, ngoài động lại truyền đến giọng nói của Như Anh: “Đế Nữ đại nhân, bên ngoài có người tới.”
“Hả?” Linh Diên nhíu mày liễu lại.
Vốn dĩ thật vất vả không khí mới bắt đầu hòa hợp, lại có người cố tình quấy rầy vào thời điểm này.
“Không phải là Cổ Đế Tử đó chứ, cứ nói ta không gặp.” Linh Diên lãnh đạm nói.
Trước kia Cổ Đế Tử cũng luôn quấy rầy nàng, dò hỏi rốt cuộc nàng giữ thái độ gì đối với Quân Tiêu Dao.
Linh Diên đã lười gặp Cổ Đế Tử.
“Là Cổ Đế Tử, nhưng không chỉ hắn, còn có ba người, tự xưng là Yến Vân Thập Bát Kỵ, hình như là... Tuỳ tùng của vị Thiếu Hoàng cổ đại kia.” Lời này vừa nói ra, Linh Diên lập tức cảm thấy bất ngờ, sau đó hơi nhíu mày liễu lại.
Trong mắt Quân Tiêu Dao hiện lên một tia sáng mịt mờ.
“Thiếu Hoàng Tiên Đình cổ đại, thú vị...” Quân Tiêu Dao âm thầm cười.
“Ta đi ra ngoài xem trước.” Linh Diên nói.
Nàng cũng không để ý đến Yến Vân Thập Bát Kỵ kia, nhưng nói thật cả Thiếu Hoàng đương đại như nàng cũng phải thận trọng đối đãi với Thiếu Hoàng Tiên Đình cổ đại.
“Ta cũng đi cùng ngươi.” Đúng lúc này Quân Tiêu Dao cũng tiến lên.
Linh Diên im lặng, chưa nói cái gì, nhưng trong lòng lại có cảm giác an tâm khó hiểu, giống như sau lưng có thêm chỗ dựa vào.
“Vậy được rồi...Đa... Đa tạ.” Linh Diên có chút trúc trắc mà nói.
Lấy tính cách của nàng, có thể nói ra chữ đa tạ đã thực không dễ dàng.
Quân Tiêu Dao chỉ cười.