Chương 1549: Dấu chân cuối cùng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Từ xưa tới giờ Đê Bá thế giới vẫn vô cùng thần bí.
Nó cùng Vô Biên Giới hải đã trở thành truyền thuyết.
Đó là nơi chỉ có cường giả mạnh nhất mới có thể tiến vào.
Mà lúc này, ở Đê Bá thế giới.
Quân Tiêu Dao đã thấy được một số dấu chân nhàn nhạt.
Rất rõ ràng, dấu chân kia thuộc về sinh linh nhân tộc.
Mà quy tắc của Đê Bá thế giới cũng khác với Tiên Vực.
Có thể để lại dấu chân ở đây, trải qua vạn cổ vẫn chưa bị ma diệt.
Đủ để thấy sinh linh để lại dấu chân này cường đại đến mức không cách nào tưởng tượng.
“Chẳng lẽ sinh linh để lại dấu chân này chính là chủ nhân của giọt Thánh Huyết hoàn mỹ kia?”
Quân Tiêu Dao phỏng đoán.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi.
Với Quân Tiêu Dao, những bí ẩn từ thời vạn cổ này quá sâu.
Manh mối Quân Tiêu Dao nắm được quá ít.
Hiện giờ, Quân Tiêu Dao phải đối mặt với hai lựa chọn.
Một là rời đi luôn.
Hai là lần theo dấu chân này tìm ra một ít manh mối.
Chuỗi dấu chân này kéo dài vào sâu trong Đê Bá thế giới.
Nói không có nguy hiểm là không thể.
Mà Quân Tiêu Dao gần như không do dự men theo dấu chân nhàn nhạt mà đi vào.
Trong từ điển của hắn không có hai chữ “sợ hãi”
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng không phải loại mãng phu chỉ có dũng khí kia.
Hắn cảm thấy chắc chắn mới đi làm như vậy.
Quân Tiêu Dao lấy Loạn Cổ Đế phù bảo vệ bản thân, đi men theo dấu chân.
Càng đi vào sâu trong hắn càng cảm giác được Đê Bá thế giới hoang vu và hung hiểm.
Khó mà tưởng tượng được Đê Bá thế giới này là do người phương nào tạo nên.
Còn cả giới Hải nữa, không biết là tồn tại kiểu gì?
Thậm chí Quân Tiêu Dao còn từng nghĩ, liệu Giới hải có phải là vũ trụ bên trong một vị cường giả tối cao nào đó không?
Thế giới này, nhiều bí mật lớn lắm.
Thông minh như Quân Tiêu Dao đôi khi còn cảm thấy mình rất ngu dốt, như bị một cái khung vô hình trói buộc lại.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn muốn đăng lâm đỉnh cao vô thượng.
Hắn muốn quan sát thời không vạn cổ, giải khai tất cả bí mật.
Ngay khi Quân Tiêu Dao đang suy tư.
Bỗng nhiên hắn nghe được có tiếng khóc khe khẽ.
Mới đầu hắn còn tưởng là ảo giác.
Dù sao nơi này cũng là Đế Bá thế giới, sao có thể có tiếng người khóc được? Quá bất ngờ rồi.
Nhưng một khắc sau, sắc mặt Quân Tiêu Dao cứng đờ.
Đây không phải ảo giác, hắn nghe thấy tiếng khóc thật.
Tiếng khóc kia trầm thấp, thút thít, ngột ngạt.
Thậm chí dường như còn có thể cảm nhận được sự thống khổ và tuyệt vọng không thể diễn tả nên lời.
“Chuyện gì xảy ra thế này? Chẳng lẽ đây là một linh hồn nào đó quấy nhiễu?”
Quân Tiêu Dao lập tức cảnh giác.
Dù sao nơi này cũng là Đê Bá thế giới thần bí hung hiểm.
Đột nhiên lại có tiếng khóc vọng tới, đổi là ai cũng cảm thấy run rẩy trong lòng, rất không bình thường.
Quân Tiêu Dao ngưng thần đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng thôi động Loạn Cổ Đế phù bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, Quân Tiêu Dao men theo dấu chân đi một lúc thì thấy một cảnh tượng.
Đó cũng là nơi tiếng khóc phát ra.
Vì còn cách một quãng nên hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mông lung.
Nhìn qua tấm lưng kia thì có vẻ đó là một nam tử rất cao lớn.
Mái tóc dài màu trắng đầy bụi, rối tung rối bù.
Chỉ nhìn từ bóng lưng cũng thấy được người này đáng lẽ nên là một nam tử khỏe mạnh vô cùng oai hùng.
Nhưng bây giờ, trước mặt người này lại có một cái quan tài băng.
Vị nam tử này gần như ghé hẳn vào quan tài khóc nức nở.
Quả thực cảnh tượng này giống như một người đàn ông trung niên khóc tang vợ ở ngoài đời ấy, lẻ loi hiu quạnh, thê lương vô cùng.
“Đây là…”
Quân Tiêu Dao cực kỳ kinh ngạc.
Trong Đê Bá thế giới quỷ dị này.
Tận cùng chuỗi dấu chân nhàn nhạt không ngờ lại là cảnh tượng này.
Một nam tử vô cùng quẫn bách ghé vào trên quan tài khóc thút thít.
Nếu không phải nơi này là Đê Bá thế giới, Quân Tiêu Dao còn tưởng mình đang đi tới thế giới hồng trần thật.
Quá không tưởng rồi.
“Kia chẳng lẽ là…”
Quân Tiêu Dao giật mình, trong đầu như có điện quang hỏa thạch xẹt qua một ý nghĩ kinh người.
Hơi thở của hắn cũng hơi dồn dập lên.
Hắn cố chịu áp lực mà tới gần.
Mà khi hắn tới gần hơn một chút.
Mới phát hiện ra.
Cảnh tượng trước mắt không phải chân thực.
Chỉ là một đạo khí tức còn để lại.
“Đây là một cảnh tượng từ thời cổ vẫn lưu lại cho tới bây giờ!”
Quân Tiêu Dao hít sâu một hơi.
Bởi vì quy tắc thiên địa của Đê Bá thế giới khác với Tiên Vực.
Chỉ cần có thể lưu lại ấn ký, thì ấn ký này sẽ rất khó biến mất.
Đây đã từng là cảnh tượng chân thực bị lưu lại, hình thành ấn ký không thể ma diệt được.
Cho đến hôm nay, cảnh tượng này vẫn còn ở lại, chưa từng biến mất.
Nói cách khác, cảnh tượng mà Quân Tiêu Dao đang nhìn thấy đây.
Chính là chuyện đã từng xảy ra từ rất xa trước kia.
Quân Tiêu Dao kinh ngạc là vì hắn đang nghĩ tới một người.
Hắn nghĩ tới một vị đại anh hùng vang dội cổ kim, danh lưu trong sử sách Tiên Vực.
Vô Chung Đại Đế!
Vô Chung Đại Đế từng vì một đời Thái Cổ Thánh thể tu luyện tiệm cận tới mức Đại Thành.
Ông cùng Dao Trì Tây Vương Mẫu chính là một đôi đạo lữ được người người tại Cửu Thiên Tiên Vực cực kỳ hâm mộ.
Sau đó, Tiên Vực bạo phát một trận náo động kinh khủng.
Vô Chung Đại Đế muốn từ trên cửu thiên bình loạn.
Tây Vương Mẫu lại không chịu, bà muốn đi cùng ông, cùng sống cùng chết.
Về sau, Vô Chung Đại Đế thỏa hiệp, nói rằng sẽ cùng Tây Vương Mẫu bế quan, rồi đột phá Thượng Cửu Thiên.
Kết quả, Vô Chung Đại Đế lại lừa Tây Vương Mẫu.
Để lại một câu “không phụ thương sinh không phụ khanh” rồi một thân một mình lên cửu thiên.
Nhưng về sau, chỉ có một phần thân thể tàn phế rơi xuống từ trên cửu thiên.
Tây Vương Mẫu một buổi bạc đầu, vì yêu nghịch thiên, tự hiến tế bản thân.
Lấy thập nhị khiếu Tiên tâm xông lên trời đoạt mệnh.
Cứng rắn cứu về Vô Chung Đại Đế.
Từ đây, trên đời thiếu đi một đôi tình nhân.
Lại có thêm một vị đạo thai Tiên Thiên Thánh thể chí cường.
Vô Chung Đại Đế phong ấn Tây Vương Mẫu trong quan tài băng vạn năm.
Ông cõng quan tài giết lên chín tầng trời, bình một đời náo động.
Nghe nói, sau đó, cửu thiên cấm khu bị trọng thương, chừng mấy kỷ nguyên không thấy có động tác gì.
Đây là chuyện mà vạn linh ở Tiên Vực đều biết.
Bọn họ cũng coi Vô Chung Đại Đế là anh hùng cứu vớt Tiên Vực mà cung phụng.
Mà cuối cùng Vô Chung Đại Đế lại cõng quan tài đi xa, không biết tung tích.
Một đời đại anh hùng cứu vớt thương sinh Tiên Vực.
Cuối cùng, lại lẻ loi hiu quạnh, thê lương không có gì để nói.
Bây giờ, nếu không có gì bất ngờ.
Cảnh tượng lưu lại mà Quân Tiêu Dao nhìn thấy đây.
Chính là Vô Chung Đại Đế!