Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1551 - Chương 1551 - Thế Gian Có Luân Hồi, Vô Thủy Diệc Vô Chung

Chương 1551 - Thế gian có luân hồi, vô thủy diệc vô chung
Chương 1551 - Thế gian có luân hồi, vô thủy diệc vô chung

Chương 1551: Thế gian có luân hồi, vô thủy diệc vô chung

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Mà lúc này, Quân Tiêu Dao phát hiện ra, trong hầm chôn Vô Chung Đế kinh còn có một trang giấy nữa.

Quân Tiêu Dao nhặt giấy lên xem thử.

Thì thấy trên đó chỉ có một hàng chữ.

“Huỳnh Hoặc tinh hiện, Di Vong chi địa, hoang.”

Đọc mấy chữ này, Quân Tiêu Dao rất hoang mang.

Huỳnh Hoặc, là tên sao.

“Di Vong chi địa” chắc hẳn là một địa điểm nào đó.

Mà “hoang” là cái gì?

“Vô Chung Đại đế công lớn bằng trời, không thể bỗng dưng vô duyên vô cớ để lại câu nói này được, đây cũng là một manh mối.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.

Mặc dù cả đời Vô Chung Đại đế thực thê lương.

Nhưng ông có tấm lòng thương sinh, cũng có khả năng khi ông chưa đại thành Thánh Thể đã giết lên chín tầng trời.

Mặc dù sau khi bình định náo động Vô Chung Đại đế nản lòng thoái chí, cõng quan tài đi xa.

Nhưng từ đầu tới cuối ông vẫn không yên lòng, sau đó lại náo động.

Mà người có được Vô Chung Đế kinh chắc chắn là người có duyên rồi, rất có thể cũng là đạo thai Thánh thể hoặc Tiên Thiên Thánh thể.

Vô Chung Đại đế để lại câu nói này chính là để nhắc nhở người nối nghiệp mình.

Quân Tiêu Dao tạm thời không có đầu mối, nhưng vẫn ghi nhớ manh mối này trong lòng.

Chuyến đi này, xem như Quân Tiêu Dao thu hoạch viên mãn.

Thánh thể chi huyết hoàn mỹ, tiên căn Lục Đạo Luân Hồi, Vckd.

Còn cả một tiểu la lị không rõ lai lịch từ trên trời rơi xuống Thiên Tuyết.

Có thể nói, quả thật đại trưởng lão Tiên Viện không lừa hắn.

Những vật này, cho dù là Quân gia cũng không bỏ ra nổi, quá trân quý, chỉ có thể dựa vào cơ duyên và may mắn mà có được thôi.

Cuối cùng, Quân Tiêu Dao lại liếc mắt nhìn nam tử đang dựa vào quan tài băng khóc lóc.

Mái tóc trắng xám như tro, rối tung tơi bời, râu ria xồm xoàm.

Nếu không phải đã biết rõ, sẽ không ai cho rằng đây chính là vị Vô Chung Đại đế danh chấn vạn cổ kia.

Quân Tiêu Dao thở dài một hơi.

Mặc dù Tiên Vực không thiếu người ti tiện, như mấy loại Thái Cổ Hoàng tộc.

Nhưng cũng không thiếu anh hùng thực sự.

Nếu không có Vô Chung Đại đế, Loạn Cổ Đại đế, còn cả phụ thân của hắn Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối.

Những người này mới đáng để tôn kính, mới đáng để khắc ghi.

Quân Tiêu Dao trịnh trọng chắp tay với Vô Chung Đại đế bày tỏ sự tôn kính.

Hắn có được Vô Chung Đế kinh của Vô Chung Đại đế, cũng coi như hắn là người tiếp nhận.

Cảnh tượng về Vô Chung Đại đế vẫn như cũ, không có gì thay đổi.

Đây chỉ là lạc ấn lưu lại từ thời cổ kéo dài tới tận bây giờ mà thôi.

Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua một lần cuối cùng, sau đó xoay người rời đi.

Nhưng Quân Tiêu Dao không biết rằng.

Sau khi hắn rời đi.

Dường như Vô Chung Đại đế đang dựa vào quan tài băng khóc thút thít cảm nhận được điều gì đó mà hơi quay đầu sang.

“Thế gian có luân hồi, vô thủy diệc vô chung.”

“Hết thảy, đều là số mệnh…”

Tiếng nói trầm thấp bí bách từ trong miệng Vô Chung Đại đế vọng ra.

Nếu Quân Tiêu Dao phát hiện ra chắc chắn sẽ kinh ngạc vô cùng.

Vô Chung Đại đế trước mắt đây chỉ là lạc ấn lưu lại từ thời cổ đại mà thôi.

Căn bản không có ý thức, càng không thể phát hiện ra được sự tồn tại của hắn mà mở miệng nói chuyện.

Nhưng mọi chuyện lại cứ diễn ra một cách thần kỳ như vậy…

Sau bao nhiêu ngày trôi qua, cuộc rèn luyện ở Hư Thiên Giới cũng đi đến giai đoạn cuối. Có vô số thiên kiêu bắt đầu đi ra khỏi Hư Thiên Giới, bởi bọn họ cũng không còn cách nào vào đó cả. Đâu phải bất cứ ai cũng có thể đi đến chỗ tận cùng của Hư Thiên Giới giống Đế Hạo Thiên và Quân Tiêu Dao đâu chứ.

Đương nhiên cũng có một số thiên kiêu đã đạt được cơ duyên hợp ý mình, thế nên bọn họ chủ động đi ra vì không muốn có thêm chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa.

Hoàng Niết Đạo, Cổ Đế Tử, Linh Diên, những người bên phía Quân Tiêu Dao, tùy tùng của hắn, cường giả Quân gia, và đám người Khương Lạc Ly đều thức tỉnh. Và sau khi thức tỉnh, bọn họ bắt đầu bàn bạc một số chuyện.

“Không ngờ Thương tộc bí ẩn kia lại xuất hiện.”

“Còn có thiên kiêu của gia tộc cấm kỵ của Cửu Thiên Chi Thượng.”

“Sóng gió lại nổi lên nữa sao, sao ta cứ có cảm giác không lành nhỉ?”

“Sóng gió nơi Dị Vực mới tạm lắng xuống, chẳng lẽ Tiên Vực ta lại nghênh đón cơn bão mới sao?”

Sau khi thức tỉnh, rất nhiều thiên kiêu trong Tiên Viện bắt đầu giao lưu với nhau. Suy cho cùng không ai có thể ngờ được trong Hư Thiên Giới lại xuất hiện Thương tộc và gia tộc cấm kỵ.

Tam trưởng lão Tu Mạc vừa nghe thấy những tin tức này thì cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng. Trong thời khắc quan trọng này, Thương tộc và gia tộc cấm kỵ Cửu Thiên xuất hiện cũng không phải chuyện tốt lành gì.

“A, người đó chẳng lẽ là…”

Một vài thiên kiêu không gặp Đến Hạo Thiên ở trong Hư Thiên Giới, khi nhìn thấy chàng trai tuyệt thế đang ngồi xếp bằng, toàn thân tỏa ra ánh sáng lấp lánh thì đều chấn động.

“Đây chính là vị Thiếu Hoàng cổ đại của Tiên Đình – Đế Hạo Thiên, lúc sau hắn đã đến đây một mình.”

“Hắn chính là Đế Hạo Thiên à?”

Vô số các thiên kiêu đều tỏ vẻ kinh ngạc.

Hoàng Niết Đạo lạnh mặt bước ra từ Hư Thiên Giới. Trước đó nguyên thần của hắn ta đã bị Quân Tiêu Dao đánh chết. Hắn ta nhìn Đế Hạo Thiên, thầm mong Đế Hạo Thiên có thể trục xuất Quân Tiêu Dao ra luôn.

“Hắn chính là Đế Hạo Thiên…”

Khương Lạc Ly tỏ vẻ nghiêm túc. Kẻ thù của Quân Tiêu Dao chính là kẻ thù của nàng.

“Khí tức chẳng hề kém cỏi tí nào.”

Quân Biệt Ly và các thiên kiêu Quân gia cũng nhìn hắn ta với ánh mắt nghiêm trọng. Đế Hạo Thiên chính là một yêu nghiệt cực kỳ đáng sợ, nếu không thì hắn ta đã không được Tiên Đình xem trọng đến thế.

Thật ra trong thế hệ của Đế Hạo Thiên, hắn ta hoàn toàn có tư cách chứng đạo, trở thành lãnh đạo thật sự của Tiên Đình, thế nhưng hắn ta lại từ chối. Bởi vì Đế Hạo Thiên muốn tạo ra quang vinh thuộc về riêng mình trong thời đại huy hoàng nhất từ trước tới nay.

Bình Luận (0)
Comment