Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1625 - Chương 1625 - Kiếp Nạn Đã Được Định Sẵn

Chương 1625 - Kiếp nạn đã được định sẵn
Chương 1625 - Kiếp nạn đã được định sẵn

Chương 1625: Kiếp nạn đã được định sẵn

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một câu làm Linh Diên hoàn toàn phá vỡ. Nàng nhìn nam tử thanh tuyển như gió trước mặt, nhịn không được xúc động trong lòng, lập tức tiến lên ôm chặt Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao hơi ngơ ra, khóe miệng cũng nhếch lên một ý cười nhàn nhạt, ôm chầm lấy Linh Diên.

Nếu muốn có được thì phải trả giá trước. Quân Tiêu Dao cũng hiểu đạo lý này, chỉ cần không cướp đi lần đầu tiên của hắn, mặt khác cái gì cũng dễ bàn.

Linh Diên ôm lấy Quân Tiêu Dao, lẩm bẩm nói: “Ta biết ngươi đang lợi dụng ta.”

Quân Tiêu Dao trầm mặc.

“Cho nên, ta rất muốn hận ngươi, rất muốn tát một cái vào mặt ngươi. Nam nhân của Linh Diên này nên chỉ yêu một mình ta, mà tấm chân tình của ngươi lại không ở trên người ta.”

Quân Tiêu Dao tiếp tục trầm mặc, thân là người từng trải tình trường, hắn biết lúc này sáng suốt nhất chính là trầm mặc.

Bởi vì nói cái gì cũng sai.

“Nhưng ta hận không được.”

“Ta vốn tưởng rằng, là ý chí của Thiên Nữ Diên đang quấy phá. Nhưng trước đó nghe thấy tin ngươi bị thương nặng, lòng ta lại rất nôn nóng, đột nhiên cảm thấy khó chịu.”

“Có lẽ, ngươi chính là kiếp nạn đã được định sẵn của ta!”

Khi một nữ nhân nói, ngươi là kiếp nạn đã được định sẵn của nàng thì chứng minh nàng đã hoàn toàn luân hãm, không thể đào thoát nữa rồi.

Quân Tiêu Dao biết rất rõ điều này, cho nên hắn mới dám bày ra tất cả kế hoạch cho Linh Diên biết.

Thậm chí tình cảm của Linh Diên cũng nằm trong kế hoạch của Quân Tiêu Dao.

Tuy rằng lợi dụng tình cảm có chút không vẻ vang gì, nhưng trừ cách này ra, Quân Tiêu Dao không tìm thấy phương pháp khác tiến vào vương quốc bị lãng quên.

“Nếu hận ta có thể làm ngươi dễ chịu một chút, vậy ngươi cứ hận đi.” Quân Tiêu Dao nói.

Linh Diên cắn môi, nàng thật sự muốn hận cũng không hận không nổi nam tử trước mặt.

Không phải bởi vì ý chí của Thiên Nữ Diên, mà là do bản thân nàng.

Sau khi thở nhẹ ra một ngụm hương khí như lan tựa xạ, lúc này Linh Diên mới buông Quân Tiêu Dao ra, nói: “Ta có thể đáp ứng, mang ngươi cùng tiến vào vương quốc bị lãng quên. Nhưng ngươi phải hứa hẹn, không thể làm ra chuyện nguy hại Tiên Đình.”

“Cái này thì ngươi có thể yên tâm, ta tuyệt đối không làm ra chuyện nguy hại đến Oa Hoàng Tiên Thống, cũng sẽ không cản trở ngươi có được cơ duyên, thậm chí sẽ giúp ngươi.” Quân Tiêu Dao nói.

Hắn nói là không nguy hại đến Oa Hoàng Tiên Thống, chỉ giúp trợ Linh Diên.

“Đương nhiên, nếu có người khác một hai muốn nhằm vào ta, vậy...”

“Trừ tình huống đặc thù ra.” Linh Diên nói.

Nói thật, nàng cũng biết dẫn Quân Tiêu Dao tiến vào vương quốc bị lãng quên tuyệt đối không có lợi với Tiên Đình, nhưng nàng lại không thể cự tuyệt nam nhân này.

Cự tuyệt Quân Tiêu Dao, nàng rất khó chịu.

Nhưng nàng thân là Tiên Đình Thiếu Hoàng, trợ giúp Quân Tiêu Dao lại có cảm giác như phản bội Tiên Đình.

Nàng bị trách nhiệm và tình cảm kẹp ở chính giữa, đã có cảm giác hít thở không thông. Nàng cường thế đến mức nào thì chung quy cũng là một nữ tử.

Hình như thấy được mỏi mệt trong đáy mắt Linh Diên, bàn tay của Quân Tiêu Dao chợt lóe, lấy ra một vật.

“Đây xem như lễ vật mang đến cho ngươi đi.”

Đôi mắt Linh Diên dời xuống, rõ ràng là một chiếc váy áo cực kỳ đặc thù, nhưng lại rất hoa lệ sáng lạn, mang theo xúc cảm như tơ lụa.

“Đây là một bộ sườn xám, không coi như quá trân quý, nhưng cũng là một chí tôn khí đỉnh cấp.”

Linh Diên vươn tay ngọc ra tiếp nhận, mặt hơi hồng lên. Bộ sườn xám này không khỏi hơi bó sát người, có thể tôn dáng người vốn cao gầy lả lướt của nàng ta trở nên càng yểu điệu quyến rũ.

Chỉ là bộ sườn xám này là xẻ cao tà, lại có chút bó sát người, đã sắp gần với dạng tình thú.

“Sao ngươi cứ đưa mấy thứ này...”

Cảm xúc của Linh Diên khôi phục, cũng cảm thấy hơi thẹn, nàng ta quyến rũ mà lườm Quân Tiêu Dao một cái.

Lần trước là đưa tất chân, lần này là sườn xám, sao cái nào cũng là đáng xấu hổ như vậy?

“Rốt cuộc ngươi cũng cười.” Quân Tiêu Dao cười nhạt và nói.

Linh Diên sửng sốt, đáy lòng chảy qua một dòng nước ấm. Có lẽ là sự ôn nhu trong lúc lơ đãng này của Quân Tiêu Dao mới khiến nàng luân hãm.

Quân Tiêu Dao thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng thu phục.

Cái gì kêu là tra nam?

Khi hắn tra đến làm nữ hài tử cam tâm tình nguyện trả giá vì hắn, vậy hắn đã không phải tra nam, mà là tình thánh!

“Không mặc sao?” Quân Tiêu Dao nói.

Sườn xám đi đôi với tất chân, há có thể miêu tả bằng một chữ diệu.

“Sau này có cơ hội đi... Chỉ... Chỉ có thể mặc cho một mình ngươi xem...” Giọng nói của Linh Diên yếu ớt như muỗi, nửa câu sau chỉ có chính nàng ta nghe được.

Bảo nàng mặc bộ sườn xám bó sát người xẻ cao này trước công chúng, nàng thật sự không chịu nổi.

Đừng nhìn nàng cao quý lãnh diễm với bên ngoài, kỳ thật trong lòng cũng rất bảo thủ.

Quân Tiêu Dao không để ý lắm, gật đầu nói: “Vậy được rồi, chờ vương quốc bị lãng quên mở ra thì ta lại đến.”

Nếu vẫn luôn nán lại trong tẩm cung của Linh Diên, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta hoài nghi.

Trước khi thật sự tiến vào vương quốc bị lãng quên, thân phận chân chính của hắn chỉ có thể để một mình Linh Diên biết được.

Sau đó hai người đi ra tẩm cung, Quân Tiêu Dao đã phủ thêm áo đen, đội mũ choàng lên.

“Vậy đa tạ Linh Diên Thiếu Hoàng.” Quân Tiêu Dao hạ giọng nói, nhàn nhạt gật đầu với Linh Diên rồi xoay người rời đi.

Linh Diên nhìn theo Quân Tiêu Dao rời đi, trên ngọc nhan tinh xảo kia lại mang theo một tia u oán của nữ nhi.

Mà những tuấn kiệt trẻ tuổi chờ xem diễn bên ngoài thấy tình cảnh này thì cùng trợn tròn mắt!

“Ngọa tào, ta không nhìn lầm đó chứ, người áo đen kia tồn tại đi ra à?”

“Hơn nữa hình như không có việc gì”

“Chũ yếu chính là Linh Diên Thiếu Hoàng còn tiễn hắn ra?”

“Đó còn là Thiếu Hoàng đại nhân cao lãnh không”

“Rốt cuộc người áo đen kia là thần thánh phương nào?”

Tất cả thanh niên tài tuấn đều sợ ngây người.

Đặc biệt là những thiên kiêu quỳ trên mặt đất bảy ngày bảy đêm, còn tặng không ít lễ vật, cả đám đều hâm mộ ghen tị, tâm lý đã tan vỡ.

Bọn họ trả giá như vậy mà Linh Diên cũng không nhìn bọn họ một cái, còn người áo đen giấu đầu lòi đuôi này lại có được ưu ái của Linh Diên.

“Này, huynh đệ, trâu bỏ lắm!” Một tên béo chào hỏi Quân Tiêu Dao.

Đó chính là tiểu thái gia Lỗ gia, Lỗ Phú Quý.

Quân Tiêu Dao nhàn nhạt gật đầu rồi lập tức rời đi.

Bình Luận (0)
Comment