Chương 1643: Thủ đoạn của Quân Tiêu Dao
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trước mắt, Vũ Quốc, Linh Quốc, Hồn Tộc, Hải Cảnh, Nữ Nhi Quốc.
Quốc gia năm phương tranh bá.
Nghĩ cũng biết, nếu như không có thủ đoạn gì đó mà nói, sợ là Nữ Nhi Quốc sẽ phải tổn thất nặng nề.
Bởi vì quốc gia bốn phương khác, ở trong chín nước lớn cũng coi như tương đối mạnh.
Nếu như Nữ Nhi Quốc kiên quyết muốn tranh phong thì sẽ không có lợi ích gì cả.
“Thiếu hoàng Linh Diên, xem ra ngài cũng cảm thấy hứng thú với cơ duyên Phi Tiên Bộc này.”
Hình Vẫn Thần Hình Thiên Tiên Thống, trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt.
Ở ngoại giới, thân phận của Linh Diên, cho dù là thiên kiêu cấp chủng tử của những Tiên Thống khác cũng không dám bất kính.
Nhưng ở quốc gia bị lãng quên này, ở trước mặt cơ duyên, không ai sẽ khiêm nhượng, càng không có người nào bởi vì thân phận của Linh Diên mà không công chắp tay đưa cơ duyên cho người ta.
“Các ngươi muốn tranh, tự nhiên có thể, tất cả cạnh tranh công bằng.” Linh Diên cũng rất thoải mái, cũng không dùng thân phận thiếu hoàng của mình đi đè người, bởi vì nàng biết điều này vô dụng.
“Phi Tiên Bộc, nghe đồn có máu Tiên thừa hòa tan, là cơ duyên lớn nhất của vùng đất bị lãng quên này, quả thực hoàn toàn khiến cho người ta cảm thấy hứng thú.”
Thương Cự của Thiên Hiệt Tiên Thống thản nhiên nói.
Hắn ta thu liễm khí tức, bên ngoài áo chàng đang mặc trên người giống như dùng ngọn bút viết xuống rất nhiều văn tự cổ đại.
Tiên Thống này bắt nguồn từ một vị Đế giả thần thoại chế chữ, mỗi một chữ đều có sức mạnh to lớn khó hiểu.
Mà ở bên phía còn lại, thái độ của Tử Diễm Thiên Quân ngược lại hơi có vẻ khiêu khích. Hắn ta nhìn sang Linh Diên nói:
“Yên tâm, dù sao ngươi cũng là thiếu hoàng đương nhiệm, đến lúc đó tranh phong cũng sẽ giữ lại một chút thể diện cho ngươi.”
Tính cách của Tử Diễm Thiên Quân, bản thân chính là thể loại bướng bỉnh nông cạn ưa khiêu khích.
Cho dù là đối diện Đế Hạo Thiên, hắn ta cũng có loại ham muốn khiêu chiến, sẽ không quá mức tôn kính, chớ đừng nói chi là Linh Diên.
Mặt mày Linh Diên cực lạnh.
Kế đó, không có quá nhiều lời nói nhảm.
Trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều, tranh phong của năm phương quốc gia, nhất định kịch liệt.
Nhưng mà, ngay lúc bầu không khí đang căng như dây đàn, Quân Tiêu Dao lại bình thản đi ra.
Mọi người ở đây đều không rõ ràng cho lắm.
Quân Tiêu Dao chỉ thốt ra một câu:
“Đừng nhìn ta.”
Người của những Tiên Thống và quốc gia khác không biết lời này rốt cuộc là có ý gì, chẳng hiểu ra sao.
Nhưng người của Nữ Nhi Quốc và đám người Linh Diên thì lập tức phản ứng lại, hiểu rõ Quân Tiêu Dao có ý gì.
Các nàng cũng không tiếp tục đi xem Quân Tiêu Dao bên kia.
Quân Tiêu Dao giơ tay lên, một đoàn ánh sáng mờ ảo ở trong tay. Ở trong ánh sáng ấy, rõ ràng là một cái nụ hoa màu trắng thuần sáng lung linh như Thiên Sơn Tuyết Liên.
Như là bạch ngọc óng ánh trong suốt điêu khắc mà thành, Tiên khí mờ mịt, lộ ra vẻ thần bí.
Ở trung tâm nhụy hoa của nụ hoa này, phảng phất có một vị tiên nữ tí hon đang nhảy múa, dáng múa uốn lượn thướt tha, khiến cho người ta không nhịn được mê muội ở trong đó.
Rõ ràng là hoa Vãng Thế mà Quân Tiêu Dao đã hái xuống trước đó.
Quân Tiêu Dao nhìn đóa hoa này, ngược lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Lúc trước hắn đã không bị hoa Vãng Thế ảnh hưởng. Bây giờ nguyên thần đã đột phá, đạt tới nguyên thần cấp Hằng Sa, lại càng không có khả năng bị hoa Vãng Thế ảnh hưởng.
Vả lại người của Nữ Nhi Quốc bên này cũng không có đi nhìn đóa hoa kia. Nhưng thiên kiêu của Tiên Thống và bốn phương quốc gia khác lại hoàn toàn theo bản năng nhìn về phía hoa Vãng Thế.
Sau đó, mặt mày rất nhiều người đều ngẩn ra. Trong mắt lập tức lộ vẻ mê man.
“Lúc này không ra tay, còn đợi tới khi nào nữa?” Quân Tiêu Dao lạnh lùng lên tiếng.
Vua Nữ Nhi Quốc lập tức phản ứng lại, trong đôi mắt đẹp lộ ra một chút sợ hãi lẫn vui mừng.
“Đây chính là thủ đoạn của hắn sao, mặc dù đơn giản nhưng lại có hiệu quả trực tiếp nhất.”
Cánh tay ngó sen của vua Nữ Nhi Quốc vung lên.
Đại quân Nữ Nhi Quốc lập tức xuất động.
Bốn nước còn lại, một ít người tu vi hơi yếu, hầu như là hoàn toàn rơi vào bên trong, không thể tự mình thoát ra.
Cho dù là một ít cường giả tu vi mạnh mẽ, ý chí kiên định cũng phải tâm thần dao động.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều không có sức phản kháng.
Như các thiên kiêu mạnh nhất Tử Diễm Thiên Quân, Hình Vẫn Thần, Long Huyền Nhất, Thương Cự, Minh Nhai, đều tự tế ra thủ đoạn của riêng mình.
Bọn họ cũng có một ít pháp khí hộ thân đặc thù, hoặc là binh khí nguyên thần, có thể miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo tâm linh.
“Đáng chết, bị trúng kế rồi!”
“Đó là cái gì vậy?”
“Rút lui trước!”
Nếu như bọn họ biết trước mà nói, có thể sẽ có phòng bị, cũng không đến mức như bây giờ vậy.
Nhưng chuyện đột nhiên xảy ra, trước mắt bọn họ cũng chỉ có thể tạm thời rút lui.
Chẳng qua đám người Linh Diên hiển nhiên sẽ không nương tay.
Thân là thiếu hoàng Tên Đình, Linh Diên không đến mức giết hết tất cả những Tiên Thống này, nhưng vẫn có thể khiến cho bojnn họ bị thương, mất đi sức cạnh tranh.
Trong lúc nhất thời, tràng diện rối loạn, quân đội của Nữ Nhi Quốc cũng ra tay.
Quân đội của bốn nước còn lại, nếu không phải bị hoa Vãng Thế mê hoặc thì chính là hốt hoảng bỏ chạy thục mạng, quân lính về cơ bản đã tan rã.
Ai mà ngờ được, Quân Tiêu Dao chỉ dựa vào một đóa hoa lại có thể xếp đặt cục diện chiến thắng đâu chứ?
“Cô bé, không phải ngươi muốn đối phó với tiểu gia ta sao, bây giờ lại muốn chạy!”
Nhìn dáng vẻ thước tha của Mặc Yến Ngọc tế ra binh khí nguyên thần muốn chạy trốn. Lỗ Phú Quý cắn răng, lộ ra một nụ cười gằn.
Mặc gia và Lỗ gia chính là quan hệ cạnh tranh, cả hai nhà đều là thế gia rèn đúc rất nổi danh. Lúc này Lỗ Phú Quý tế ra các loại pháp khí, nện về phía Mặc Yến Ngọc.
“Ngươi cái tên mập mạp chết bầm này!”
Gương mặt xinh đẹp của Mặc Yến Ngọc tức đến đỏ lên, răng ngà cắn chặt.
“Ngươi cái cô bé mạnh mẽ này, cho ngươi mỗi ngày đều nhắm vào ta, bây giờ phải rơi vào trong tay của ta rồi!”