Chương 1664: Mảnh đất rèn luyện của cổ Tiên Đình
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đương nhiên bọn họ không biết thân phận của Quân Tiêu Dao, nhưng nếu biết, có lẽ biểu cảm sẽ thực xuất sắc.
Lúc sau, đám người Quân Tiêu Dao cũng rời khỏi di tàng này.
Toàn bộ Thần Di chi Địa có diện tích cực lớn, cho dù chỉ là ở bên ngoài cũng không thể thăm dò xong trong thời gian ngắn được.
Nguyên thần Hằng Sa cấp của Quân Tiêu Dao, phạm vi cảm giác thần hồn cực lớn, hơn nữa thực nhạy bén, hắn cũng tìm được một ít di tàng khác, nhưng hắn không có hứng thú gì với phần lớn đồ vật trong đó.
Tất cả đều bị Lỗ Phú Quý, Mặc Yến Ngọc và đám người Xi Lung chia cắt.
Vào thời khắc nào đó, trong lòng Quân Tiêu Dao bỗng có một cảm giác rung động khó hiểu.
Đó là khí tức như đồng nguyên với huyết mạch, làm nguyên thần của hắn cũng khẽ run lên.
Tâm thần Quân Tiêu Dao khẽ động, chuẩn Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai của hắn cũng đang chấn động.
“Khí tức kia, chẳng lẽ... có liên quan đến Hoang Đế sao?”
…
Nguyên nhân lớn nhất Quân Tiêu Dao tới vương quốc bị lãng quên là bởi vì một manh mối do Vô Chung Đại Đế lưu lại.
Huỳnh Hoặc Tinh hiện, nơi bị lãng quên, Hoang.
Quân Tiêu Dao nghiền ngẫm, Hoang kia rất có thể chính là Hoang Đế.
Nhưng Quân Tiêu Dao cũng có nghi hoặc, sao Cổ Tiên Đình lại có thứ gì liên quan đến Hoang Đế chứ?
Hoang Đế thành lập Hoang Cổ Thánh Điện, theo lý thuyết không có qun hệ gì với cổ Tiên Đình mới đúng, hai bên nước giếng không phạm nước sông.
Quân Tiêu Dao vẫn luôn hoài nghi chuyện này.
Mà hiện tại, hắn tự mình cảm ứng được khí tức kia sâu trong Thần Di chi Địa.
“Nơi đó hẳn là phạm vi di chỉ cổ Tiên Đình rồi.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Trong toàn bộ Thần Di chi Địa, phía bên ngoài và phần giữa hẳn là mảnh đất truyền thừa của các đại di tàng Tiên Thống, khu vực bên trong lại là di chỉ cổ Tiên Đình trung tâm cổ xưa nhất.
Mà tia khí tức sinh ra cộng minh với Quân Tiêu Dao là đến từ di chỉ cổ Tiên Đình.
Quân Tiêu Dao không chút chần chờ mà trực tiếp thâm nhập vào bên trong, những người còn lại cũng đi theo phía sau.
Không biết qua bao lâu, phía trước có mây mù mênh mông, vạn áng hà quang, tràn ngập khí tức cuồn cuộn.
Đây rõ ràng là một ngọn núi cao kim sắc cao không thấy đỉnh, ngọn núi cao kia cũng lơ lửng trên hư không giống như hòn những đảo nhỏ khác.
Quân Tiêu Dao liếc một cái nhìn lại, cảm thấy có chút kỳ quái, cảm giác ngọn núi cao kim sắc này giống nhau một hình người.
Đương nhiên, cũng chỉ là giống nhau, hình dáng nhìn có vẻ rất mơ hồ.
Nhưng, phù văn chung quanh ngọn núi cao kim sắc kia mênh mông như biển cả, cứ như còn tồn tại một trọng lực cường đại.
Thiên kiêu bình thường căn bản không thể thâm nhập, vừa bước một bước vào nơi này đã bị ép tới rơi xuống từ giữa không trung.
“Xem ra chúng ta khó có thể tiến vào.” Đám người Xi Lung lộ ra vẻ mặt khó xử.
Đừng nói là bọn họ, cho dù là Lỗ Phú Quý và Mặc Yến Ngọc cũng phải mượn dùng pháp khí mới có thể miễn cưỡng tiến vào.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì nhẹ nhàng phất tay, khí tức cuồn cuộn tuôn ra mãnh liệt, giống như một cái kén bao vây nhóm người này vào trong đó.
Mọi người lập tức cảm giác áp lực kia đã biến mất.
“Đa tạ tiền bối.” Đám người Xi Lung càng mừng rỡ.
Thực lực của vị tiền bối áo đen này thật sự nằm ngoài dự đoán của người khác.
Mà những người đến đây cũng không phải chỉ có đoàn người Quân Tiêu Dao, ở những hướng khác của núi cao kim sắc cũng có rất nhiều nhóm người xuất hiện.
Một phương hướng trong đó có một đội thiên kiêu xuất hiện.
Thiên kiêu trẻ tuổi cầm đầu có mái tóc như lửa đốt, đôi đồng tử màu đỏ đậm như dung nham hòa tan.
Đó là thiên kiêu cấp Chủng Tử của Chúc Dung Tiên Thống, Viêm Kiêu.
Bên kia, thiên kiêu của Thần Nông Tiên Thống cũng hiện thân, cầm đầu chính là Dược Quân Tử.
Tiếp theo, những người trong Hình Thiên Tiên Thống cũng xuất hiện, cầm đầu chính là đám người Hình Vẫn Thần, Long Huyền Nhất.
Còn có người mặc áo choàng màu đen khí tức thực đặc biệt mà trước đó bị Quân Tiêu Dao chú ý cũng đến đây.
“Chắc nơi này chính là Thánh Sơn, mảnh đất cơ duyên rèn luyện của thiên kiêu cổ Tiên Đình.” Hình Vẫn Thần lẩm bẩm.
Tất nhiên Cổ Tiên Đình cũng có một số nơi rèn luyện bồi dưỡng thiên kiêu trẻ tuổi, mà Thánh Sơn này chính là một trong số đó.
Thánh Sơn này trời sinh có chứa một loại uy áp cuồn cuộn, là một loại rèn luyện và mài giũa đối với bất cứ thiên kiêu nào.
Ngoài ra, nếu ở lại Thánh Sơn này thì thân thể bản thân sẽ được rèn luyện rất lớn.
Bởi vì trên Thánh Sơn tràn ngập một khí tức đặc thù, có thể tự động rèn luyện nhục thân của các thiên kiêu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám người Hình Vẫn Thần tới đây.
Bọn họ muốn mượn nó để giúp nhục thân lột xác một phen.
Ở bên cạnh hắn ta, người mặc áo choàng màu đen có khí tức đặc thù kia hơi ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Thánh Sơn này, lộ ra một ý cười có chút trầm thấp.
Ở một nơi khác của Thánh Sơn cũng có một đám người hiện thân, trong đó có hai người tài giỏi cao ngất, tướng mạo có bảy phần tương tự.
Đó là lão đại lão nhị trong Yến Vân Thập Bát Kỵ.
Quang Huy Chiến Thể, Vũ Huy.
Ám Dạ Vương Thể, Vũ Mặc.
Trong thời đại của Đế Hạo Thiên, bọn họ có thể được coi là song tử tinh kinh diễm nhất. Hai người bổ sung cho nhau, thiên hạ vô địch.
Tuy rằng có chút khoa trương, nhưng cũng đủ để chứng minh thực lực của bọn họ.
Nếu hai người bọn họ liên thủ thì cả Đế Hạo Thiên cũng phải thận trọng đối đãi một chút.
Ở bên cạnh bọn họ còn có một nữ tử mỹ lệ khí chất thanh lãnh, trong mắt loé lên tuệ quang.
Rõ ràng là quân sư đứng thứ tư trong Yến Vân Thập Bát Kỵ, Bạch Lạc Tuyết.
Nàng nhíu mày lại mà nói: “Hình như đám người Tử Diễm Thiên Quân đã ngã xuống.”
Vũ Mặc nhàn nhạt nói: “Trong vương quốc bị lãng quên có rất nhiều hung hiểm, ngã xuống cũng là bình thường.”
“Không biết vì sao, ta cứ có cảm giác bất an, nói không chừng bọn họ bị người khác giết chết.” Bạch Lạc Tuyết ngưng trọng mà nói.
“Thật sự có người dám trêu chọc chúng ta sao?”
Vũ Huy cũng không tin có người dám ra tay với Yến Vân Thập Bát Kỵ bọn họ, dù sao bọn họ là tuỳ tùng của Đế Hạo Thiên, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật.
Có thể nói hiện tại, cho dù là Thiếu Hoàng đương đại Linh Diên cũng không dám chính diện đối kháng với Đế Hạo Thiên, người của các Tiên Thống khác càng không cần bàn đến.
“Mặc kệ như thế nào, chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Bạch Lạc Tuyết cẩn thận nói.
“Ngươi đấy, đôi khi thật là quá e sợ rut rè.” Vũ Mặc khẽ lắc đầu.