Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1710 - Chương 1710 - Dâng Lên Căn Nguyên Phục Hy Thánh Thể

Chương 1710 - Dâng lên căn nguyên Phục Hy Thánh Thể
Chương 1710 - Dâng lên căn nguyên Phục Hy Thánh Thể

Chương 1710: Dâng lên căn nguyên Phục Hy Thánh Thể

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Vào khoảnh khắc Diên Triệt trợn mắt, tinh khí, linh khí, hỗn độn khí cả vũ trụ đều hội tụ về nơi này, quả thực như hình thành một cơn gió lốc.

Mà Diên Triệt đứng giữa trung tâm mắt bão.

Tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ, cảnh tượng này quá khủng bố, tinh khí cả thiên địa này giống như bị rút cạn.

Cho dù là lúc Đế Hạo Thiên xuất thế cũng không khủng bố như vậy.

“Rốt cuộc cũng thức tỉnh...” Ánh mắt Đế Hạo Thiên hết sức trầm tĩnh.

Hắn còn chưa hoàn toàn thất bại, chỉ cần có thể mượn sức Diên Triệt thì kế hoạch của hắn vẫn có thể chấp hành.

Dưới ánh nhìn chăm chú của cả trăm vạn tu sĩ, rốt cuộc bóng hình xinh đẹp kinh diễm tuyệt thế trên giường hàn ngọc cũng chậm rãi đứng dậy.

Đó là một thiếu nữ diễm quan thiên hạ.

Mái tóc đen như thác nước rũ thẳng đến mắt cá chân, nàng như tập hợp tất cả vẻ đep, tất cả phong hoa, tất cả cao quý vào một thân.

Khuôn mặt vẫn là của thiếu nữ ở cảnh trong mơ, như vĩnh viễn không già đi. Đôi mắt tiên trong trẻo như lưu li, vẫn mang theo một tia mờ mịt, như không biết hiện tại rốt cuộc là tình hình thế nào.

“Trời ạ, nàng cũng quá đẹp.”

“Là người đẹp nhất cả đời ta từng chứng kiến!”

“Ở đây chỉ sợ chỉ có Thần Tử Quân gia đứng chung với nàng mới có vẻ hài hòa.”

“Nhưng sao ta cảm thấy có vài phần tương tự với Linh Diên Thiếu Hoàng?”

Ở đây vang lên vô số tiếng xôn xao,

Đám người Đại Nhật Thánh Tử thấy thế thì lộ ra vẻ mặt hơi kích động, tiến lên quỳ một gối và nói: “Thánh Tử cổ Tiên Đình chúng ta ra mắt công chúa điện hạ!”

Trong giọng nói của đám người Đại Nhật Thánh Tử, Hạo Nguyệt Thánh Tử, Thiên Tinh Thánh Tử, Minh Tâm Thánh Tử mang theo kính cẩn.

Tất cả mọi người toàn trường đều vô cùng kinh ngạc.

Phải biết rằng, những Thánh Tử cổ Tiên Đình đã có địa vị cực cao, vượt qua các truyền nhân đại Tiên Thống. Trong các thiên kiêu Tiên Đình, chỉ có địa vị của Đế Hạo Thiên và Linh Diên có thể so sánh với những Thánh Tử cổ Tiên Đình kia.

Nhưng hiện tại, những Thánh Tử cổ Tiên Đình địa vị cao thượng kia lại quỳ một gối trước Diên Triệt.

“Không hổ là công chúa cuối cùng của cổ Tiên Đình, thật sự quá có mặt mũi!”

“Các ngươi là...” Diên Triệt mơ mơ màng màng, trong lúc mở miệng, tiếng nói êm tai như châu rơi vào mâm ngọc.

Hình như trong đầu nàng ta có một ít ký ức mơ hồ, nàng như trải qua vô số cơn mộng, trong mộng có rất nhiều bóng người thoáng hiện.

“Ngài là công chúa điện hạ của cổ Tiên Đình, là nữ nhi của Đông Hoa Đế Quân đại nhân.”

“Mà chúng ta là Thánh Tử phụng mệnh bồi trầm miên với ngài, là hộ vệ của ngài.” Đại Nhật Thánh Tử nói.

“Đông Hoa Đế Quân... Phụ thân...”

Rốt cuộc ký ức của Diên Triệt cũng bắt đầu thức tỉnh, nàng nhớ tới rất nhiều chuyện.

Mà lúc này, Đế Hạo Thiên trực tiếp tiến lên, trong mắt cũng mang theo một tia kiên quyết.

Hắn mở miệng nói: “Công chúa điện hạ, ta là Đế Hạo Thiên của nhất mạch Phục Hy Tiên Đình.”

“Đông Hoa Đế Quân đại nhân đã để lại chuẩn bị, muốn ngài trở thành Song Hoàng chi Thể xưa nay chưa từng có.”

“Tại hạ nguyện ý dâng lên căn nguyên Phục Hy Thánh Thể, xem như lễ gặp mặt công chúa điện hạ.”

Giờ phút này, thân thể của Đế Hạo Thiên đã khôi phục, không chật vật giống như vừa rồi.

Khuôn mặt hắn ta tuấn mỹ, phong độ nhẹ nhàng, giờ phút này lại dâng lên đại lễ, đủ để khiến mọi nữ tử sinh ra thiện cảm.

Nhưng khi Diên Triệt nhìn thấy Đế Hạo Thiên thì mày đẹp lại hơi cau lại.

“Hạo Thiên Chân Quân?”

Bởi vì thời gian nàng trầm miên quá dài, dẫn tới ký ức chân thật và cảnh trong mơ sinh ra hỗn loạn.

Có đôi khi, cảnh trong mơ lại như sự thật.

Nhưng ở cảnh trong mơ của nàng, Hạo Thiên Chân Quân này không sắm vai nhân vật gì tốt cả.

Đế Hạo Thiên nghe vậy thì khóe mắt hơi run rẩy.

Vốn dĩ kế hoạch của hắn là liên hôn với Diên Triệt ở cảnh trong mơ, Diên Triệt vừa thức tỉnh thì sẽ bản năng sinh ra hảo cảm với hắn.

Cứ như vậy thì tất cả đều dễ làm.

Nhưng kế hoạch của hắn lại bị Quân Tiêu Dao phá hủy.

Dẫn tới hắn chẳng những không liên hôn với Diên Triệt, ngược lại còn sắm vai một nhân vật không sáng rọi ở cảnh trong mơ.

“Công chúa điện hạ, đó chỉ là cảnh mơ hư ảo mà thôi, không phải chân thật, cũng không nói nên điều gì cả.” Đế Hạo Thiên giải thích.

“Là mộng sao?” Đôi mắt của Diên Triệt hơi lập loè, sương mù lưu chuyển.

Nói là mộng, nhưng lại mang đến cho nàng cảm giác vô cùng chân thật, đặc biệt là người bạch y trích tiên dưới hoa trong rừng đào mười dặm kia...

“Công chúa điện hạ, ta nguyện hiến Phục Hy Thánh Thể căn nguyên cho ngài.” Đế Hạo Thiên giơ tay lên, một căn nguyên âm dương dây dưa, diễn hóa ra Thái Cực bát quái hiện lên.

“Thì ra là thật, Cổ Đế Tử bị hắn...” Người của Tiên Thống khác đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cái này xem như giết hại lẫn nhau sao?

Rất nhiều người nhìn về phía Phục Hy Tiên Thống, đám tu sĩ Phục Hy Tiên Thống cũng lộ ra vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Đặc biệt là tu sĩ có quan hệ với nhất mạch Cổ Đế Tử, cả đám đều tức đến mặt đỏ lên.

Nhưng vì e ngại địa vị của Đế Hạo Thiên, bọn họ giận mà không dám nói gì.

Mà những cường giả Phục Hy Tiên Thống khác lại không nói gì, Đế Hạo Thiên có địa vị đặc thù, nhưng hiện tại Cổ Đế Tử đã chết.

Đế Hạo Thiên là hy vọng duy nhất trong thế hệ trẻ của Phục Hy Tiên Thống, cho nên tất nhiên bọn họ không có khả năng xử trí Đế Hạo Thiên vì cái chết của Cổ Đế Tử.

“Quả nhiên là căn nguyên Phục Hy...”

Nhìn thấy căn nguyên này, Diên Triệt bỗng dưng hiện ra một cảm giác quen thuộc.

Nàng nâng tay ngọc lên, căn nguyên Phục Hy lập tức rơi vào tay nàng.

Nàng nhớ ra rồi, phụ thân nàng, Đông Hoa Đế Quân, bảo nàng khi thức tỉnh ở đời sau thì đi tìm kiếm biện pháp giải quyết sức mạnh đại tội nghiệt của mình. Đồng thời dung nhập với căn nguyên Phục Hy Oa Hoàng, hình thành Song Hoàng chi Thể xưa nay chưa từng có.

Khi Diên Triệt có được căn nguyên Phục Hy Thánh Thể, nàng lập tức cảm ứng được căn nguyên Oa Hoàng Thánh Thể cộng minh.

Nàng quay đầu, nhìn về phía Linh Diên, sau đó vẻ mặt đã hoàn toàn cứng lại.

Bóng người bạch y, tuấn tú vô luân kia đứng sừng sững trong trời sao vũ trụ, trên mặt treo một nụ cười như có như không.

Nụ cười kia quá quen thuộc.

Giống như thanh niên trong rừng đào mười dặm, dựa vào tàng cây uống rượu chơi cờ dưới bầu trời đầy cánh hoa bay tán loạn kia.

Giống như người thanh niên ngoéo ngón út với nàng, ước định gặp lại.

Giống như thanh niên lần đầu tiên khiến trái tim thiếu nữ rung động, vì nàng mà dám nói với Tiên Đình chi chủ, ta không đồng ý.

Thanh niên vì nàng mà cam tâm rơi vào mười tám tầng địa ngục, vì nàng mà nguyện ý hứng lấy sức mạnh đại tội nghiệt.

“Ngọc Lang!”

Bình Luận (0)
Comment