Chương 1802: Sát Vương kéo xe
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có người đang phân tích thế cục.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên, có tử hà bay đầy trời. Mây tía mênh mông cuồn cuộn, mang theo một cảm giác tường hòa.
Tử khí đông lai, ba vạn dặm mênh mông!
Nhìn như một mảnh ngân hà màu tím.
Mọi người ở đây cũng chấn động, trong mắt Hung Vương cũng lộ ra một tia ngưng trọng.
“Đại ca, đó là...” Hoàng Niết Đạo nói.
“Hắn tới.”
Một trong những Tứ Tiểu Vương của Thú Quật, Hung Vương, giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt ngưng trọng hiếm thấy.
Ánh mắt mọi người lập tức hội tụ qua.
Trong tử hà tràn ngập, một vòng thái dương màu tím buông xuống nơi đây.
Trong thái dương màu tím hiện ra một bóng người mơ hồ, uy áp thiên địa, khí thế bất phàm. Mây tía như thác nước buông xuống, khí tức kinh người.
Mà bóng người mơ hồ trong đó lại rất thon dài, mang theo cảm giác siêu nhiên.
Chẳng qua không có ai thấy rõ dung nhan của hắn, phảng phất như đứng sừng sững ở cuối thế giới.
“Vương Diễn!” Mọi người ở đây chấn động.
Người hiện thân chính là thiếu chủ của Đế Vẫn Thần Sơn, Vương Diễn!
…
Vương Diễn chính là yêu nghiệt đứng đầu Cửu Thiên chân chính. Bàn về địa vị, hắn ta tương đương với những nhân vật đẳng cấp như Quân Tiêu Dao, Đế Hạo Thiên ở Tiên Vực.
“Lạc Ly, lại là ai chọc nàng không vui?” Trong thái dương màu tím truyền đến giọng nói của Vương Diễn.
Khác với loại thiên kiêu cường thế trong tưởng tượng, giọng của Vương Diễn rất bình thản, làm người ta không khỏi cảm thấy thoải mái.
Kỳ thật nhân vật như vậy càng nguy hiểm hơn dạng thiên kiêu lộ ra mặt sắc bén.
“Ta quen với ngươi lắm sao, đừng xưng hô ta như vậy, rất dễ làm người khác hiểu lầm.” Giọng nói của Khương Lạc Ly thực lãnh đạm.
Thái độ của nàng đối với Vương Diễn không khác gì một người xa lạ, không ít thiên kiêu thấy thế thì tấm tắc lắc đầu.
Ở Cửu Thiên, người dám dùng thái độ lãnh đạm có lệ như thế đối đãi với Vương Diễn cũng chỉ có Khương Lạc Ly.
“A, nếu không vui thì gọi là Khương cô nương cũng được.” Vương Diễn cười nhạt.
Mọi người chung quanh nghe vậy cũng có chút bội phục phong độ của Vương Diễn, ngược lại làm Khương Lạc Ly càng nhíu mày.
Nếu Vương Diễn là loại người thực bá đạo, nàng lại càng dễ cự tuyệt. Ngược lại thái độ thuốc cao bôi trên da chó như hiện tại làm nàng ném cũng ném không ra, rất phiền.
Vương Diễn lại nhìn về phía Liễu Quỳnh Yên và nói: “Liễu cô nương, lần này vì trợ giúp Khương cô nương, ta sẽ không nương tay.”
Đối mặt với Vương Diễn, Liễu Quỳnh Yên không có chút coi khinh nào, nàng ta chỉ lộ ra vẻ mặt vô tội và nói.
“Vương Diễn thiếu chủ, nhất phiến tương tâm hướng minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu câu cừ (1), cũng phải xem Lạc Ly muội muội có nguyện ý tiếp nhận sự trợ giúp của ngươi hay không. Người ta chỉ cảm thấy đáng tiếc tấm chân tình của Vương Diễn thiếu chủ bị phụ rẫy mà thôi.”
(1) Dịch nghĩa: ta đem tâm hướng về trăng sáng, nhưng trăng sáng lại chiếu xuống mương, ý nói tâm tình trao đi mà không được hồi đáp.
Tuy rằng phía Liễu Quỳnh Yên có đám người Hung Vương trợ giúp, nhưng nếu đối đầu với Vương Diễn thì thật sự rất khó đoán kết quả như thế nào.
Cho nên nếu có một tia khả năng thì nàng cũng không muốn để Vương Diễn trợ giúp Khương Lạc Ly.
“Ha hả, ta tin tưởng Khương cô nương sẽ nghĩ thông suốt thôi, dù sao trước kia nàng sinh hoạt ở Tiên Vực, ánh mắt bị hạn chế.”
Lời này của Vương Diễn có một tia âm thầm nhằm vào, tương đương đang nói là do trước kia Khương Lạc Ly sinh hoạt ở Tiên Vực cho nên tầm mắt không cao, vì thế mới sẽ si tâm với loại thiên kiêu Tiên Vực như Quân Tiêu Dao.
“Vương Diễn, ngươi...” Khương Lạc Ly cũng chán ghét Vương Diễn giống như căm ghét Liễu Quỳnh Yên.
“Ai, một khi đã như vậy, đến lúc đó cũng chỉ có thể đắc tội Vương Diễn thiếu chủ.” Liễu Quỳnh Yên rũ mi xuống, than nhẹ một tiếng.
Lúc này, sâu trong Tiên Lăng bỗng có linh quang tràn ngập, tiên huy dâng trào, đạo âm nổ vang, quanh quẩn ở giữa thiên địa.
“Tam Tiên Động sắp sửa mở ra!”
Tất cả mọi người ở đây đều tập trung tinh thần, tuy rằng không phải ai cũng có tư cách tiến vào trong đó, nhưng về bản chất thì Tam Tiên Động lần này cũng là một lần va chạm giữa các thiên kiêu Cửu Thiên.
“Tiêu Dao ca ca...” Trong đôi mắt Khương Lạc Ly hiện ra một tia nhớ nhung.
Nàng một mình đi tới Cửu Thiên, trải qua rất nhiều tủi thân và cô độc, nhưng nàng cũng không từ bỏ, nàng sớm đã không phải hòn ngọc quý trong nhà ấm của trước kia.
Nhưng hiện tại, nàng thật sự muốn nhìn thấy Quân Tiêu Dao xuất hiện.
Không phải do muốn ỷ lại vào Quân Tiêu Dao, chỉ là đơn thuần muốn gặp hắn mà thôi.
Ầm ầm ầm!
Đúng lúc này, nơi xa bỗng có sát khí khủng bố dâng trào, khiến rất nhiều người quay qua nhìn, lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
“Hừm, rốt cuộc hắn cũng tới sao?” Hung Vương dời ánh mắt đi, vẻ mặt rất lạnh nhạt.
Trừ Sát Vương ra thì những người khác không có khả năng có được hung thần chi khí kinh khủng như vậy.
Vương Diễn thì lạnh nhạt đưa mắt nhìn qua, trông rất bình tĩnh.
Đối với hắn ta mà nói, mặc dù đối mặt với cả Hung Vương và Sát Vương, hắn vẫn hết sức thong dong.
Sắc mặt của Khương Lạc Ly và Vân Thiên Lại đều không quá đẹp.
Sát Vương đến không khác gì làm Liễu trận doanh của Quỳnh Yên như hổ thêm cánh.
Liễu Quỳnh Yên cũng điểm nhẹ gót sen, tiến lên nghênh đón, trên mặt mang theo một ý cười quyến rũ và nói: “Sát Vương điện hạ tới hơi trễ đấy.”
Cách đó không xa, một con dị thú giống như lão hổ cả người phủ đầy lông lá màu đỏ máu hiện thân, thân dài chín trượng, răng nanh sắc bén như kiếm, cả người lượn lờ hung thần chi khí huyết sắc, hung uy hiển hách.
Chính là Đào Ngột!
“Hả? Sao lão tứ lại hiện ra bản thể?” Hung Vương khẽ nhíu mày.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của tất cả thiên kiêu ở đây lập tức dại ra, tràn ngập kinh ngạc.
Bởi vì bọn họ thấy được trên người Sát Vương đã hiện ra bản thể quấn quanh dây cương, phía sau kéo theo một liễn xa hoa lệ.
Trên liễn xa có một bóng người siêu nhiên được tiên quang bao phủ, giống như trích tiên giáng thế đang ngồi.
Cảnh tượng này cứ như thần linh khống chế hung thú, hạ giới tuần du!
“Này... Này con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
“Vị kia tuyệt đối là Sát Vương, nhưng sao hắn lại đang kéo xe?”
“Ta không nhìn lầm đó chứ, đường đường là Sát Vương trong Tứ Tiểu Vương của Thú Quật mà lại kéo xe cho người ta?”
Tất cả thiên kiêu ở đây sắp trừng đến lọt tròng mắt ra ngoài, da đầu tê dại, trong đầu vù vù.
Đó chính là Thú Quật a, là một trong thập đại vùng cấm Cửu Thiên. Hơn nữa là vùng cấm do nhất mạch hung thú thái cổ thành lập, hung danh hiển hách.