Chương 1819: Cố ý áp chế thực lực
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hai người Hoàng Niết Đạo và Tiểu Thạch Hoàng xuất hiện, ánh mắt cũng lộ ra vẻ sắc lạnh sâu kín.
Bọn họ và Quân Tiêu Dao đều có thù hận.
Trước đó Quân Tiêu Dao trực tiếp dọa Hoàng Niết Đạo sợ bỏ chạy.
Đó là bởi vì Hoàng Niết Đạo đã biết thực lực chân chính của Quân Tiêu Dao chắc chắn không đơn giản.
Nhưng bây giờ, tay Quân Tiêu Dao nhấc núi Huyền Từ Mẫu lên. Cho dù hắn chỉ nhấc một ngọn thôi thì cũng đủ để áp chế rất nhiều sức mạnh của hắn rồi, chớ đừng nói chi là ba ngọn.
Lúc này đang là thời điểm tốt nhất để ra tay.
Hoàng Niết Đạo và Tiểu Thạch Hoàng cũng không nghĩ có thể thực sự giết chết Quân Tiêu Dao. Đừng nói bọn họ có năng lực này hay không, kể cả có năng lực thì cũng không dám thực sự giết Quân Tiêu Dao, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Phụ thân của bọn họ cũng không bảo vệ được bọn họ.
Nhưng nếu như nhân cơ hội lần này đánh bại Quân Tiêu Dao, nhục nhã một phen, chèn ép dáng vẻ bệ vệ của Quân Tiêu Dao một chút thì vẫn có thể. Cho nên bọn họ mới xuất hiện.
“Đến tận giờ phút này mới dám hiện thân, xem ra các ngươi còn nhát gan hơn cả tưởng tượng của ta nữa.”
Cho dù là hai người này xuất hiện thì biểu cảm trên mặt của Quân Tiêu Dao vẫn rất bình thản.
“Quân Tiêu Dao, chớ có phách lối, ta cũng không sợ ngươi.”
Mái tóc Tiểu Thạch Hoàng tung bay, uy phong cứng cáp.
Bộ áo giáp đá phong cách cổ xưa rách nát mặc ở trên người kia, chẳng những không làm giảm bớt khí chất siêu phàm của hắn ta, ngược lại còn khiến cho hắn ta tăng thêm mấy phần hương vị cổ kính huyền ảo.
Khác với Hoàng Niết Đạo, hắn ta lại chưa từng giao thủ với Quân Tiêu Dao, cho nên bây giờ vẫn giữ tự tin như cũ.
“Đã như vậy, Vương Diễn, ngươi cũng cùng lên đi.”
Mặt Quân Tiêu Dao tỏ vẻ không sao cả nói.
“Ngươi có tư cách đó sao?”
Dưới tình huống này, cho dù có thắng Quân Tiêu Dao thì hắn cũng thắng không vẻ vang.
“Các ngươi hơi quá rồi.”
Vân Thiên Lại lạnh giọng, muốn ra tay tương trợ, kết quả lại bị Quân Tiêu Dao ngăn cản.
“Không cần, ta ngược lại muốn xem coi, bọn họ có năng lực đối phó với ta này hay không.” Quân Tiêu Dao nói.
Nếu như ở vào trạng thái toàn thịnh đối chiến với Hoàng Niết Đạo và Tiểu Thạch Hoàng thì hắn sẽ cảm giác như đang bắt nạt tiểu bằng hữu, rất không thú vị.
Bây giờ như vậy ngược lại mới có một chút ý tứ.
“Quân Tiêu Dao, ngươi thật đúng là cuồng vọng đến không giới hạn, thế thì để cho ta đến lãnh giáo một chút, ngươi đến cùng có bao nhiêu cân lượng.”
Tiểu Thạch Hoàng hơi không chịu nổi.
Hắn ta là nhân vật bực nào, uy chấn bát phương ở Tiên Vực, cho dù là ở trên Cửu Thiên cũng được người ta coi như thiên kiêu cao nhất thành cũ Thánh Linh, sao có thể chịu nhục nhã như vậy từ Quân Tiêu Dao.
Tiểu Thạch Hoàng trực tiếp ra tay, một quyền nổ ra, ánh sáng hóa đá bao phủ.
Hắn ta vừa mới bắt đầu đã là chiêu mạnh nhất Thạch Hoàng Quyền.
Rõ ràng là muốn trực tiếp trấn áp Quân Tiêu Dao.
Một tay Quân Tiêu Dao nhấc ba ngọn núi Huyền Từ Mẫu lên.
Tay còn lại năm ngón tay cùng lúc siết thành nắm đấm nổ ra.
Chính là Khai Thiên Thần Ma Quyền.
Quyền phong của hai người đâm vào nhau, trời đất bắn ra gợn sóng, thân thể Tiểu Thạch Hoàng rung lên dữ dội, bị đánh lùi.
Hắn ta hơi có vẻ khó tin nói:
“Lẽ nào thực lực của ngươi không bị áp chế bởi núi Huyền Từ Mẫu?”
Tiểu Thạch Hoàng có chút không dám tin tưởng.
Hắn thấy, cho dù Quân Tiêu Dao có thể nhấc ba ngọn núi Huyền Từ Mẫu lên thì sức mạnh cũng nên bị áp chế bảy mươi phần trăm trở lên.
Nói cách khác, Quân Tiêu Dao phải hao hết phần lớn lực lượng để nhấc bổng núi Huyền Từ Mẫu lên.
Nhưng sao hắn ta cảm thấy, sức mạnh của Quân Tiêu Dao lại không hề suy giảm chút nào vậy?
“Ta đồng ý cho các ngươi một cơ hội khiêu chiến ta, tới đây đi.” Quân Tiêu Dao lên tiếng.
Hắn cũng không phải giả vờ ngớ ngẩn, khăng khăng muốn tự mình nhấc ba ngọn núi Huyền Từ Mẫu lên, mà là muốn mượn việc này áp chế sức mạnh của mình, chiến một trận với đám người Tiểu Thạch Hoàng. Bằng không thì ngay cả một chút tính khiêu chiến cũng không có.
“Ra tay đi…”
Hoàng Niết Đạo cũng hành động.
Hắn ta cũng biết, bây giờ đang là thời cơ tốt nhất để đối phó Quân Tiêu Dao.
Bỏ qua cơ hội này, lần nữa muốn tìm được thời cơ đè ép Quân Tiêu Dao, ước chừng hết sức khó khăn.
Một tay Hoàng Niết Đạo vung ra, phảng phất hiển hóa ra cánh phượng hoàng, như đao trời cắt đứt hư không, chém về phía Quân Tiêu Dao.
Bất Tử Hỏa màu đen còn đang nhẹ nhàng quấn quanh từng đợt từng đợt trên cánh phượng, nhiệt độ này có thể đốt cháy trời đất, hòa tan vạn vật.
Quân Tiêu Dao lấy quyền hóa chưởng, thi triển ra Côn Bằng Pháp.
Lực Thái Âm Thái Dương lưu chuyển.
Côn Bằng, cũng đồng dạng nắm trong tay lực lượng Âm Dương.
Côn là âm, Bằng là dương.
Hơn nữa trước đó Quân Tiêu Dao đã hoàn toàn nắm giữ Thái Dương Tiên Kinh và Thái Âm Tiên Kinh.
Cho nên nghĩa lý trời trăng sâu xa, âm dương biến hóa, ở trong tay Quân Tiêu Dao thế mà lại hòa hợp thông suốt.
Sóng triều màu đen vén mở hư không.
Tựa như có một con cá Côn khổng lồ vẫy đuôi, quất nát hư không, bắn lên vạn đạo phù văn.
Bất Tử Hỏa lập tức bị lực lượng Thái Âm áp chế đến cực điểm.
Thế nhưng Bất Tử Hỏa cũng không hổ là hỏa diễm cao cấp nhất, vẫn chưa hoàn toàn bị dập tắt.
Tiểu Thạch Hoàng lại lần nữa ra tay, cả người tràn ngập một cỗ lực lượng bất hủ bất diệt nhàn nhạt.
Thạch Hoàng phụ thân của hắn ta, nghe đồn bản thể chính là một cái bào thai đá bất hủ.
Thân là trưởng tử của Thạch Hoàng, Tiểu Thạch Hoàng tất nhiên cũng kế thừa một phần lực lượng bất hủ bất diệt.
Chỉ thấy quyền phong của hắn ta tỏa ra màu xám trắng, như là đá hoa cương vậy.
Kỳ thật thân thể của bộ tộc Thánh Linh đã đủ để sánh ngang với Thái Cổ hung thú.
Thậm chí ở trên mức độ kiên cố còn muốn vượt qua cả Thái Cổ hung thú.
Ngón tay và bàn tay Quân Tiêu Dao như ngọc, bình thường không có gì đặc sắc đánh ra một kích.
Quyền phong hai người giao thoa, lại bắn ra tiếng keng keng như kim thiết giáp công bình thường, chấn động thiên hạ.
Tiểu Thạch Hoàng nháy mắt cảm giác cả người đều giống như bị cộng hưởng.
Một cỗ lực phản chấn kinh khủng đánh úp lại.
Nếu như hắn ta không phải là bộ tộc Thánh Linh thì có thể ở dưới một kích này, ngũ tạng lục phủ của hắn ta đã phải lệch khỏi vị trí.
“Đây là cái thân thể biến thái gì vậy?”
Tiểu Thạch Hoàng lại lần nữa bị đẩy lui, da thịt bên ngoài thân thể hóa đá, lại có những vết nứt khẽ lan rộng ra từng đợt từng đợt.
“Sơn Hà Đại Ấn!”