Chương 1878: Đệ nhất mỹ nhân Cửu Thiên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nàng vừa đến như khiến cả thiên địa cũng sáng lên không ít, còn có rất nhiều kiêu tử Cửu Thiên lộ ra ánh mắt thưởng thức si mê.
Tuy rằng dung nhan của Trường Sinh Thiên Nữ tuyệt đại, nhưng cũng không thể bởi vậy mà cho rằng nàng là một bình hoa.
Trên thực tế, Trường Sinh Thiên Nữ xếp ở vị trí thứ tư trên Long Phượng bảng của Cửu Thiên, thậm chí còn cao hơn vai chính hôm nay là Thất Thải Đạo Nhân một bậc.
Đương nhiên, năm thiên kiêu đứng đầu Long Phượng bảng của Cửu Thiên đều là tồn tại cấp bậc Huyền tôn.
Kỳ thật hai bên cũng không có chênh lệch bao lớn, nhưng thiên kiêu còn lại của Trường Sinh Đảo, cũng chính là người đứng đầu Long Phượng bảng của Cửu Thiên, Trường Sinh Đế Tử, lại là đệ nhất nhân được công nhận của thế hệ trẻ Cửu Thiên.
Trường Sinh Đế Tử chính là tồn tại mà cả nhân vật ẩn giấu sâu như Vương Diễn cũng cảm thấy rất kiêng kị.
Sự cường đại của hắn ta đã không cần miêu tả nhiều bằng bút mực, không ai dám khiêu chiến vị trí đứng đầu của hắn trên Long Phượng bảng của Cửu Thiên.
Mà hiện giờ Trường Sinh Đế Tử vẫn chưa đến, Trường Sinh Thiên Nữ lại tới tìm hiểu cục diện trước.
“Chư vị, vai chính hôm nay không phải là ta.”
Nhìn thấy tất cả ánh mắt chung quanh đều tập trung vào mình, Trường Sinh Thiên Nữ hơi mỉm cười, răng đều như bắp, dung mạo vô song.
“Đâu nào, không nghĩ tới cuộc chiến này lại có thể kinh động Thiên Nữ điện hạ.” Rất nhiều người đều cười đáp lễ.
Trường Sinh Thiên Nữ bình dị gần gũi, không có vẻ cao cao tại thượng, không phải loại mỹ nhân băng sơn. Cho nên nàng ta có quan hệ rất rộng trong Cửu Thiên trung, rất thu hút nhân khí và nhân duyên.
“Hừ, một con kỹ nữ trà xanh mà thôi...” Liễu Quỳnh Yên thấy vậy thì khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi đang ghen ghét à?” Vân Thiên Lại nói.
Nhưng nói thật, nàng cũng không có hảo cảm gì với Trường Sinh Thiên Nữ, cứ cảm thấy dưới bề ngoài bình dị gần gũi của nàng ta còn cất giấu một gương mặt khác.
Đương nhiên, nàng cũng chỉ có cảm giác như thế mà thôi.
Nếu thật sự là vậy, có lẽ Trường Sinh Thiên Nữ còn chưa động đậy thì một đám hiếu tử đã tìm tới cửa trước.
Sau khi Trường Sinh Thiên Nữ xuất hiện, bầu không khí ỡ nơi đây đã hoàn toàn đạt tới cực hạn.
Những thiên kiêu Long Phượng bảng ngày thường khó gặp đều hiện thân.
Cổ Thiên Diệt xếp thứ ba, Trường Sinh Thiên Nữ xếp thứ tư, Côn Hư Tử xếp thứ sáu, Huyền Di xếp thứ bảy, tất cả đều đã đến.
Thậm chí còn có một ít khí tức mịt mờ chưa từng hiển lộ, đó là một ít đại nhân vật cấp bậc thần tôn, đạo tôn.
Còn có một số tồn tại vùng cấm đưa mắt xuyên thấu qua hư không vô tận, đang quan sát nơi đây.
Ngay vào lúc vạn chúng chờ mong, vào thời khắc đó, tinh vũ nơi xa chợt có thần quang thất sắc dâng trào.
Một tuổi trẻ đạo nhân đạp trên thần quang vạn trượng bước đến. Hắn có mái tóc dài sáng lạn giống như cầu vồng, hiện ra bảy màu, tay cầm một cây phất trần. Nhìn hắn ta có vẻ tiên phong đạo cốt, khí định thần nhàn, bất động không gì lay chuyển được.
Nếu không phải trong mắt hắn ta mơ hồ hiện lên một huyền quang thất sắc thì cứ nghĩ rằng hắn là một đạo nhân không tranh với đời.
“Tới rồi!”
Nhìn thấy Thất Thải Đạo Nhân buông xuống nơi đây, không khí ở đây càng tăng vọt.
Mà bản nhân Thất Thải Đạo Nhân thì mang dáng vẻ giếng cổ không gợn sóng.
Sau khi hắn đến chỗ này thì trực tiếp ngồi xếp bằng trong hư không, nhắm mắt đả tọa.
Dáng vẻ này cũng khiến không ít kiêu tử Cửu Thiên âm thầm gật đầu tán thưởng, không hổ là tồn tại đứng thứ năm trên Long Phượng bảng của Cửu Thiên, tâm tính này thật sự không tồi.
Thất Thải Đạo Nhân không nói nhiều lời, nhưng người như vậy mới càng khủng bố.
Hắn không cần dùng ngôn ngữ nói cái gì.
Nợ máu thì tất nhiên phải trả bằng máu.
Hơn nữa tuy rằng tuổi hắn khá lớn, nhưng miễn cưỡng còn có thể coi là thế hệ trẻ. Mặc dù thật sự ra tay giết Quân Tiêu Dao thì theo lý thuyết cũng không tính là quá đáng.
Ít nhất Quân gia sẽ không chiếm lý được.
Bắt đầu từ lúc Thất Thải Đạo Nhân tự phát ra lời ước chiến, hắn ta đã hạ quyết tâm muốn trấn sát Quân Tiêu Dao ở địa điểm đặc thù là Đoạn Thiên Cốc.
Không sai!
Là trấn sát, mà không phải trấn áp hoặc là đánh bại.
Thù hận giữa Quân Tiêu Dao và Thánh Linh Chi Khư đã không thể hóa giải,
Thân phận truyền nhân của Loạn Cổ, mối thù Tiểu Thạch Hoàng, sự ngã xuống của Kiếm Đế Tử…. tất cả những điều này xếp chồng lên nhau, chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch.
Cho nên trận chiến này nhất định phải phân sinh tử!
Nhìn thấy vẻ mặt đạm mạc lại nghiêm trang của Thất Thải Đạo Nhân, mọi người đều rùng mình trong lòng.
Trận chiến này tuyệt đối không đơn giản là muốn ngừng là ngừng được!
Thời gian trôi đi từng phút từng giây.
Một canh giờ...
Hai cái canh giờ...
Ba cái canh giờ...
Trong nháy mắt, ba ngày đã trôi qua.
Tuy rằng đối với tu sĩ thì ba ngày không khác gì một cái chớp mắt, nhưng hiện đang trong thời điểm ước chiến.
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, kinh ngạc.
Chẳng lẽ Quân Tiêu Dao cho leo cây?
“Không thể nào, chẳng lẽ Quân Tiêu Dao thật sự chỉ giỏi cái miệng?”
“Không sai, cách ngày ước chiến đã qua ba ngày, vậy cũng quá lắm rồi.”
“Ta thấy không phải là sợ Thất Thải Đạo Nhân đó chứ?”
“Hẳn không đến mức vậy đâu?”
Ở đây vang lên một ít tiếng nghị luận.
“Sao lại thế này, chẳng lẽ Quân Tiêu Dao thật sự nói cho vui thôi?” Liễu Quỳnh Yên cũng nhăn mày lại.
Vân Thiên Lại khẽ lắc đầu và nói: “Hắn không phải người như vậy.”
Nói được thì làm được, đây là nguyên tắc của Quân Tiêu Dao.
“A... Thật không dám tới sao, nếu thế thì thật khiến người ta thất vọng.” Pháp thân của Cổ Thiên Diệt lắc đầu, trong mắt hiện ra một tia trào phúng.
Nếu không dám đối mặt với cả Thất Thải Đạo Nhân thì đừng bàn đến chuyện giao thủ với hắn ta.
Cơ Thanh Y vẫn luôn trầm mặc, nàng xem như tương đối hiểu biết đối với Quân Tiêu Dao, dù sao cũng chứng kiến con đường quật khởi vô địch của hắn rồi;,
Nàng biết, xuất hiện loại tình huống này chỉ có một loại khả năng, chính là Quân Tiêu Dao căn bản không coi cuộc chiến này ra cái gì cả, cho nên đến sớm mấy ngày hay trễ mấy ngày cũng chẳng sao.
Đối với Thất Thải Đạo Nhân thì đây là cuộc chiến sinh tử, nhưng với Quân Tiêu Dao thì không đau không ngứa, hoàn toàn vô cảm.
“Các ngươi... Đều không hiểu biết hắn...” Cơ Thanh Y âm thầm thở dài.