Chương 1890: Thành Tiên Môn và náo động hắc ám
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao tưởng tượng một chút, nếu bản thân mình vĩnh viễn bị kẹt lại ở cảnh giới hiện tại thì sẽ thế nào? Phỏng chừng tâm thái cũng tan vỡ đúng không?
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao cũng đoán được đại khái Thành Tiên Môn có liên quan gì đến
náo động hắc ám.
Côn Sơn lại tiếp tục nói: “Thành Tiên Môn ở ngay trước mắt, lại không cách nào mở ra, đây là nổi đau của tất cả cấm kỵ vô thượng. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, chủ tế giả xuất hiện.”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao đột nhiên đanh lại!
Không khí trở nên tĩnh mịch như đình trệ vào thời khắc này!
Mà trong sự tĩnh mịch đó, bỗng nhiên ầm một tiếng vang lên!
Như có sấm sét nổ vang trong hư không phía trên Côn Luân Khâu!
Côn Sơn thấy thế thì cười lạnh và nói: “A... Quả nhiên vẫn không thể nói bậy về chủ tế giả sao, cũng bá đạo thật.”
“Côn Sơn tộc trưởng, cái gọi là chủ tế giả là...” Quân Tiêu Dao thật sự cảm thấy tò mò, bởi vì hắn đã đánh dấu một chủ tế lệnh,
Côn Sơn tộc trưởng không để ý đến tiếng sấm sét như mang theo uy hiếp kia mà tiếp tục nói: “Chủ tế giả cũng không phải ám chỉ một loại sinh linh riêng biệt, mà là xưng hô của một thân phận. Không ai biết là ai sáng tạo ra thân phận chủ tế giả, chỉ biết chỉ có vùng cấm vô thượng thần bí nhất, cường đại nhất ở Cửu Thiên mới có tư cách, có khả năng có được thân phận chủ tế giả.”
Nghe đến đó, trong mắt Quân Tiêu Dao bỗng lộ ra một tia cổ quái, hắn cũng có được chủ tế lệnh, nhưng hình như hắn không phải đại lão gì đúng không?
Nguyên nhân duy nhất chỉ có thể quy tội cho hệ thống đánh dấu quá mạnh, ttieo cướp thân phận mà vốn chỉ có vùng cấm vô thượng mới có tư cách lấy được cho hắn.
“Nói cách khác, kỳ thật những chủ tế giả đó đều là cấm kỵ vô thượng vùng cấm cổ xưa nhất.” Quân Tiêu Dao nói.
“Không sai, những chủ tế giả đó đều là tồn tại đứng trên đỉnh cao Cửu Thiên, thậm chí là thế giới này, ngồi xem vạn cổ chìm nổi, quan sát thương hải tang điền.”
Nhắc tới chủ tế giả, cho dù là đại đế như Côn Sơn cũng lộ ra một tia bất lực trong giọng nói. Mặc dù là đại đế, nhưng cũng nhỏ yếu như con kiến trước mặt những chủ tế giả thần bí cường đại đến không thể tưởng tượng kia.
“Tự cổ chí kim, dù chủ tế giả biến hóa như thế nào thì trước sau cũng chỉ có năm vị trí. Nói cách khác, cho dù là lúc nhiều nhất, cái ghế chủ tế giả cũng chỉ có năm cái.”
…
“Năm cái ghế chủ tế giả...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Chủ tế giả đều là tồn tại thần bí cường đại đến không thể tưởng tượng, một người đã khủng bố để đủ làm toàn bộ Cửu Thiên Tiên Vực rung chuyển, kết quả lại có đến năm vị!
Hắn lại nghĩ tới chủ tế lệnh mình đánh dấu có được, trên đó vừa vặn có một chữ Ngũ.
Chẳng phải có nghĩa là Quân Tiêu Dao chính là chủ tế thứ năm?
Nói tới đây, Côn Sơn nhìn nhìn Quân Tiêu Dao, cười nhạt và nói: “Kỳ thật nói chính xác hơn thì có lẽ ngươi và chủ tế giả cũng có một tia nhân quả.”
“Ta, vì cái gì?” Quân Tiêu Dao bình tĩnh nói, trong lòng lại hơi chấn động.
Hay là Côn Sơn này nắm giữ tâm thông, có thể nhìn thấu nhân tâm, biết hắn có được chủ tế lệnh?
Ai ngờ Côn Sơn lại nói: “Ngoại giới có lời đồn, tiểu hữu chính là truyền nhân của Vô Chung Đại Đế, không sai đúng không?”
Quân Tiêu Dao gật đầu.
Côn Sơn cười than một tiếng và nói: “Hẳn ngươi cũng biết, lúc trước Vô Chung Đại Đế đã đánh một cấm kỵ vô thượng của Luân Hồi Hải bị thương nặng đến trầm miên. Mà vị cấm kỵ vô thượng kia chính là một chủ tế giả.”
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì lập tức hiểu ra, đã rõ tất cả.
Vậy thì cấm kỵ vô thượng của Luân Hồi Hải chính là chủ tế thứ năm, mà Vô Chung Đại Đế làm của chủ tế thứ năm của Luân Hồi Hải trọng thương rồi trầm miên, sau đó thân phận chủ tế giả đã bị cướp đoạt.
Mà sở dĩ Quân Tiêu Dao đánh dấu được chủ tế lệnh, trừ trùng hợp ra thì chưa chắc không phải vì thân phận truyền nhân Vô Chung Đại Đế của hắn.
Vô Chung đả thương chủ tế thứ năm, cho nên chủ tế lệnh thứ năm rơi vào tay truyền nhân Vô Chung, logic này chẳng sai tẹo nào!
“Có thể nói, Vô Chung Đại Đế thật sự cường đại đến tuyệt đỉnh cổ kim, kỳ thật những đại đế trước kia bình định náo động Tiên Vực chưa chắc đều từng giao thủ với chủ tế giả.”
“Dù sao không phải mỗi một lần náo động đều có chủ tế giả hiện thân. Có khi khả năng chỉ có xuất hiện một, có khi lại là hai, gần như rất ít có ba bốn chủ tế giả cùng hiện thân.” Côn Sơn nói.
“Tại sao lại như vậy?” Quân Tiêu Dao hoang mang.
Côn Sơn nhìn thật sâu vào mắt Quân Tiêu Dao và nói: “Bởi vì vật chất Tiên Đạo không đủ để chia.”
“Vật chất Tiên Đạo không đủ, vậy chẳng lẽ liên hệ giữa náo động hắc ám và Thành Tiên Môn là...” Quân Tiêu Dao như thể hồ quán đỉnh, tư duy lập tức trở nên rõ ràng.
“Không sai, có lẽ ngươi sẽ tò mò rốt cuộc thân phận chủ tế giả có thể mang đến cái gì, lại có ý nghĩa đặc thù gì.”
“Chỉ cần có được thân phận chủ tế giả thì có thể khống chế một loại sức mạnh huyết tế đặc thù, có được thủ đoạn có thể hiến tế cho Thành Tiên Môn.”
“Mà cống phẩm hiến tế tất nhiên chính là vạn linh Tiên Vực.”
“Giống như khi hoàng đế thời cổ hiến tế trời xanh sẽ giết hàng loạt dê bò súc vật coi như tế phẩm. Ý nghĩa tồn tại của cái gọi là chủ tế giả chính là thông qua chuyện gây lên náo động hắc ám, lấy sức mạnh huyết tế để hiến tế vạn linh Tiên Vực.”
“Lấy vạn linh Tiên Vực làm chất dinh dưỡng, thông qua một tòa tế đàn bất hủ trong vùng đất Quy Khư để hiến tế cho Thành Tiên Môn rồi mở ra.”
“Đương nhiên, đến nay Thành Tiên Môn cũng chưa hoàn toàn mở ra. Chỉ biết năng lượng hiến tế càng nhiều thì khe hở của Thành Tiên Môn cũng càng lớn, tất nhiên có thể chảy ra càng nhiều vật chất Tiên Đạo.”
“Tuy rằng những cấm kỵ vô thượng muốn thành tiên kia không thể tiến vào Thành Tiên Môn, nhưng vật chất Tiên Đạo cũng rất có lợi cho bọn họ. Chủ tế giả thân là chủ thể hiến tế, khống chế sức mạnh huyết tế khổng lồ nhất, tất nhiên có được nhiều vật chất Tiên Đạo nhất.”
“Mà thông qua tế đàn bất hủ, hành động hiến tế cho Thành Tiên Môn được gọi là nghi thức chủ tế.”
Câu nói thật dài của Côn Sơn làm cho cả đại điện đều rơi vào tĩnh mịch.
Cho dù là đám người Nhiếp Chiến, A Cửu cũng là lần đầu tiên nghe được chân tướng này.