Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1900 - Chương 1900 - Trường Sinh Đế Tử Hiện Thân!

Chương 1900 - Trường Sinh Đế Tử hiện thân!
Chương 1900 - Trường Sinh Đế Tử hiện thân!

Chương 1990: Trường Sinh Đế Tử hiện thân!

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Quân Tiêu Dao mỉm cười không đáp.

Hố đen duy nhất của hắn cũng không phải chỉ đơn giản như vậy.

Mà là dung nhập nghĩa lý sâu xa của pháp tắc Thôn Phệ, Thôn Thần Ma Công, Thôn Thiên Tạo Hóa Thần Quyết, Thôn Phệ Đại Thần Thông vân vân.

Có thể nói, lý giải hiện tại của hắn về đạo Thôn Phệ dám chắc không hề thua kém nhất tộc Thao Thiết.

“Nếu như có thể luyện hóa được ngươi mà nói, đạo Thôn Phệ của ta đây nhất định có thể đạt tới cảnh giới trước chưa từng có ai, sau không ai đạt đến.”

Thao Vương nhìn sang Quân Tiêu Dao, trong con mắt đen kịt không có lấy một chút tròng trắng kia lộ ra một chút vẻ sục sôi.

Thân là nhất tộc Thao Thiết, thôi thúc bản năng nhất chính là thôi thúc thôn phệ luyện hóa.

Gã đúng là muốn thôn phệ luyện hóa Quân Tiêu Dao.

“Chỉ cần ngươi có cái bản lĩnh đó.”

Quân Tiêu cũng không hề tức giận.

Nổ bằng miệng thì ai mà không biết hả?

Phải có thực đó mới được.

Nhưng nói thật, cuối cùng là ai luyện hóa ai vẫn còn khó nói lắm.

Nếu như Quân Tiêu Dao đạt được nghĩa lý sâu xa của Thôn Phệ Tiên Kinh Thao Vương thì cũng có thể khiến cho hố đen duy nhất sinh ra biết hóa về chất, tăng uy năng lên gấp đôi.

Có thể nói hai người này đều có ý đồ muốn luyện hóa đối phương.

Mà đúng lúc này, bỗng dưng có tử khí dày đặc, mênh mông cuồn cuộn như mây khói hiện lên tới.

“Là vị kia đến!”

Nhìn đến tử khí mờ mịt dày đặc thế này, khỏi cần nói cũng biết là ai rồi.

Một bóng dáng được bao bọc ở giữa ánh sáng tím rực rỡ, giống như một vừng mặt trời lớn màu tím, chiếu rọi soi khắp trời đất.

Hàng ngàn hàng vạn sợi tử khí như là thác nước trút xuống.

Bóng người lộ ra bên trong lại càng có vẻ siêu phàm thoát tục, đương thời có một không ai.

Chính là thiếu chủ của Đế Vẫn Thần Sơn, Vương Diễn!

Mà lần này cũng không phải chỉ là một cái phân thân Hồng Mông Tử Khí giống như ở động Tam Tiên đó, mà là bản tôn chân chính đã đến.

“Huyền Tôn, quả nhiên là cảnh giới Huyền Tôn!”

Sau khi cảm nhận được khí tức đè ép mạnh mẽ đó ở trên người Vương Diễn, tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.

Quả nhiên, chỉ có vị Vương Diễn xếp hạng thứ mười trên bảng Cửu Thiên Long Phượng này.

Thực lực chân chính này đã đủ để chen vào trước ba!

“Quân Tiêu Dao!”

Ánh mắt Vương Diễn lập tức dừng ở trên người Quân Tiêu Dao đầu tiên.

Tất cả mọi người đều im lặng.

Cừ thật!

Thì ra mỗi một tên yêu nghiệt Cửu Thiên đều có thù với Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao quả thực chính là một tiểu chuyên gia lôi kéo thù hận.

“Ta ngược lại cứ tưởng là ai, thì ra là con cóc.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.

Con cóc?

Tất cả mọi người đều cảm thấy khó hiểu, sau đó phản ứng lại, trước đó Vương Diễn vẫn luôn muốn thành thân với Khương Lạc Ly. Đây còn không phải là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao?

“Quân Tiêu Dao, trình ra miệng lưỡi mau lẹ có ích gì không?”

Giọng điệu Vương Diễn trầm xuống.

Không có được Khương Lạc Ly xác thực đã khiến cho việc tu luyện của gã bị trở ngại.

Không chỉ có thể, đây còn là một loại đả kích lòng tin nam nhân của gã.

Dù sao với thân phận của gã, nữ nhân chỉ có tư cách dán ngược lên gã, kết quả lại đụng phải vách tường ở chỗ Khương Lạc Ly.

“Vô ích, nhưng tâm trạng sung sướng.” Quân Tiêu Dao mỉm cười.

Nụ cười mỉm này, ở trong mắt Vương Diễn lại chướng mắt đến như vậy:

“Quân Tiêu Dao, ngươi dám đi vào vùng đất đổ nát thì đó là bản lĩnh của ngươi, kết quả đến lúc đó gặp mặt sẽ hiểu.”

Vương Diễn không nói thêm gì nữa.

Chỉ cần gã có thể tìm được đầy đủ vật chất Tiên đạo ở trong vùng đất đổ nát, để cho chủng Hồng Mông Tử Khí của mình lột xác. Đến lúc đó, gã sẽ khiến cho Quân Tiêu Dao hiểu rõ, ai mới là con cóc.

Đến lúc này, cả nhóm nhân kiệt đứng đầu hầu như đều đã đến đây.

Thao Vương, Cổ Thiên Diệt,Vương Diễn, mỗi một người đều là tồn tại có thực lực mạnh mẽ.

Nhưng tất cả họ còn đang chờ đợi cái gì đó.

Không sai.

Bọn họ đang đợi vị thiên kiêu đứng đầu bảng Cửu Thiên Long Phương kia đến.

Ông ông!

Đúng lúc này, trong hư không bỗng nhiên có sông thần dâng trào, hào quang rực rỡ vạn trượng.

Một con đường đại đạo do pháp tắc xen lẫn mà thành từ đằng xa kéo dài đến.

Một nam một nữ thản nhiên cất bước đi tới.

Nữ tử có dung mạo khuynh thành, vô cùng mỹ lệ.

Váy bồng bềnh theo gió lay động, tay áo bay phấp phới, đẹp đến gần như mộng ảo.

Chính là Trường Sinh Thiên Nữ.

Thân là Thiên Nữ của đảo Trường Sinh, cả thân phận lẫn thực lực của Trường Sinh Thiên Nữ đều không tầm thường, hơn nữa còn cao quý không gì bằng.

Nhưng giờ phút này, vậy mà nàng ta lại hơi lui về phía sau ở bên cạnh vị nam tử kia, giống như là thị nữ tùy tùng của hắn ta vậy.

Điều này khiến cho mọi người cảm thấy giật mình.

Mà vị nam tử kia, cũng là ánh sáng rực rỡ bao phủ khắp người, mặt mũi tuấn tú tuyệt trần.

Sợi tóc rối tung tùy ý, từng sợi óng ánh.

Da như mỡ ngọc, quả thực còn nhẵn mịn hơn cả nữ tử.

Đôi con ngươi của hắn ta rất sâu, lại giống như hai cái phù văn biến hóa mà thành, vô cùng thần bí.

Hơn nữa điều khiến cho mọi người chú ý là, trong tay của nam tử đang cầm một ngọn đèn vàng.

Lửa đèn đang cháy lại giống như là do phù văn quy tắc hóa thành.

Còn dầu thắp cháy thì rõ ràng là vật chất Tiên đạo!

Lửa đèn sáng tỏ kéo dài, từ đầu đến cuối cứ như là chiếu rọi ra hàng ngàn hàng vạn thế giới, thần bí bất phàm!

Khí tức của vị nam tử đang cầm đèn vàng trong tay này quả thực rất siêu nhiên!

Nhưng lại không có mang theo cảm giác đè ép giống như Cổ Thiên Diệt, Vương Diễn, Thao Vương vậy, ngược lại hết sức bình thản nội liễm.

Thậm chí khi hắn ta nhìn thấy Quân Tiêu Dao còn hơi nhe răng ra cười nói:

“Quân huynh, nghe danh tiếng đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả thật bất phàm.”

“Trường Sinh Đế Tử…”

Ánh mắt Quân Tiêu Dao tập trung nhìn vào.

Vị nam tử cầm đèn vàng trong tay này chính là tồn tại xếp hạng nhất bảng Cửu Thiên Long Phượng, vững vàng đè ép đám người Vương Diễn, khiến cho bọn họ hết sức kiêng kỵ.

Bây giờ vừa gặp, quả thực có chút thứ gì đó ở trong.

Đặc biệt là ngọn đèn vàng trong tay Trường Sinh Đế Tử đó, chiếu rọi ra ngàn vạn đại thế, quá mức siêu phàm.

Ở trong mắt của Quân Tiêu Dao, Trường Sinh Đế Tử đã không còn được coi là con kiến nữa, mà coi là một con sâu.

Bình Luận (0)
Comment