Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1954 - Chương 1954 - Khương Lạc Ly Xuất Quan, Mừng Đến Phát Khóc

Chương 1954 - Khương Lạc Ly xuất quan, mừng đến phát khóc
Chương 1954 - Khương Lạc Ly xuất quan, mừng đến phát khóc

Chương 1954 : Khương Lạc Ly xuất quan, mừng đến phát khóc

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một câu nói khiến toàn trường yên tĩnh trong chớp mắt, sau đó phát ra các loại thét chói tai.

Các nữ tu Tiên Lăng đều không nghĩ tới Quân Tiêu Dao tới đây là vì chuyện này.

Vân Thiên Lại cũng ngây ngẩn cả người, sự hâm mộ trong mắt căn bản không che giấu được.

“Vậy chúc mừng Quân công tử và Lạc Ly trước.” Vân Thiên Lại mỉm cười.

Tuy rằng hâm mộ, nhưng nàng ta cũng chỉ có thể hâm mộ.

Liễu Quỳnh Yên đứng bên cạnh sóng mắt lưu chuyển, nói: “Quân công tử thật là tình ý chân thành, nếu không thì mua một tặng hai luôn đi, tiện thể dẫn hai chúng ta theo luôn đi?”

Quân Tiêu Dao mỉm cười, cũng không nói cái gì.

Nếu hắn dám làm như vậy thì phỏng chừng bình dấm chua nhỏ Khương Lạc Ly kia lại giận dỗi.

Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng không phải người tùy tiện như vậy.

Sau đó Huyên di cũng đến, biết được mục đích của Quân Tiêu Dao, bà ta cũng lộ ra một tia khó xử.

“Hiện tại Lạc Ly là chủ nhân của Hỗn Nguyên Kim đấu, còn là bảo bối của Tiên Lăng ta.”

“Thế nào, đừng nói cho ta là Tiên Lăng các ngươi muốn ngăn cản, hậu quả đó không phải các ngươi có thể chịu được.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói.

Đối với Quân Tiêu Dao hiện tại mà nói, thuận miệng uy hiếp một vùng cấm sinh mệnh quả thực là không đau không ngứa.

Uy danh hiện giờ của hắn đã không còn như lúc mới vừa bước lên Cửu Thiên, trừ Kiếm Trủng, Côn Luân Khâu ra, hắn còn có một đệ nhất ngoan nhân của Cửu Thiên đứng sau lưng chống lưng, cho nên dù là Tiên Lăng cũng không có khả năng ngốc đến tiếp tục xung đột với Quân Tiêu Dao.

“Đương nhiên không phải, chỉ là hy vọng sau này Lạc Ly còn có thể trở lại Tiên Lăng.” Huyên di vội vàng xua tay và nói.

“Vậy thì tùy ý, ta cũng không hạn chế tự do của Lạc Ly.” Quân Tiêu Dao nói.

Lại qua chừng một tháng, rốt cuộc Khương Lạc Ly cũng xuất quan.

Váy dài phấn y, lụa mỏng lam nhạt, mắt ngọc mày ngài, mặt hạnh má đào, non nớt như triều hà ánh tuyết, phấn bạch thấu hồng, hai má lúm đồng tiền, cười khẽ một cái khiến người ta liếc mắt khó quên.

Nàng có một loại linh khí hiếm thấy, chung thiên địa chi linh tú, tuyệt mỹ thoát tục như tinh linh trong làn tuyết.

Đảo đôi mắt rực rỡ xinh đẹp, mũi ngọc tinh xảo thẳng thắn, môi anh đào non nớt như cánh hoa.

Má lúm đồng tiền, răng khểnh, hai chùm tóc đuôi ngựa lại tăng thêm vài phần ngây thơ cho nàng.

Sau khi Khương Lạc Ly xuất quan, liếc một cái đã thấy được thanh niên bạch y trường thân ngọc lập, khóe miệng mang theo ý cười.

“Tiêu Dao ca ca...” Khương Lạc Ly cười cong cả mắt, đôi mắt đẹp như trăng non tràn đầy sắc màu.

Nàng lao vào vòng tay Quân Tiêu Dao dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của Vân Thiên Lại, Liễu Quỳnh Yên và đám nữ tu còn lại của Tiên Lăng.

“Lạc Ly, xem ra nàng thực nỗ lực.” Cảm giác được khí tức trên người Khương Lạc Ly, Quân Tiêu Dao cũng có chút bất ngờ.

Tu vi của Khương Lạc Ly rõ ràng đã đạt tới Tiểu Thiên Tôn đại viên mãn.

Nhớ lần trước khi cùng tu luyện, Khương Lạc Ly chỉ mới đột phá đến Tiểu Thiên Tôn mà thôi. Nhưng không ngờ vật chất Tiên Đạo có tác dụng tăng cường Nguyên Linh Tiên Thể của Khương Lạc Ly, cộng thêm Hỗn Nguyên Kim đấu nên có tốc độ này cũng là chuyện bình thường.

Đương nhiên là không so được với Quân Tiêu Dao, hoặc có thể nói, không có kẻ nào so được với Quân Tiêu Dao.

Tốc độ tu luyện của hắn đã đuổi theo một ít thế hệ trước.

Nghe Quân Tiêu Dao khen ngợi, trong lòng Khương Lạc Ly ngọt ngào như ăn mật. Nỗ lực của nàng đã được Quân Tiêu Dao nhìn thấy.

“Đúng rồi, Tiêu Dao ca ca, chàng tới tìm ta là...”

Khương Lạc Ly như nghĩ tới cái gì, trái tim nhỏ không khỏi đập nhanh liên hồi.

“Dẫn nàng trở về Tiên Vực, đính hôn.”

Khương Lạc Ly nghe vậy thì đầu tiên là ngây dại trong chớp mắt, dau đó trong đôi mắt lưu li có hơi nước hiện lên, nước mắt trong suốt chảy xuống.

“Lạc Ly, sao nàng lại khóc?” Quân Tiêu Dao mỉm cười, lau đi nước mắt trên khoé mi của Khương Lạc Ly.

“Không... Lạc Ly chỉ, quá vui mừng...”

Khương Lạc Ly mừng đến phát khóc.

Từ buổi tiệc mười tuổi năm đó của Quân Tiêu Dao, vừa gặp Tiêu Dao lỡ cả đời. Nàng ồn ào, đòi nhất định phải trở thành tức phụ của Quân Tiêu Dao.

Mà hiện tại, thời gian thấm thoát thôi đưa, rốt cuộc ngày này cũng sắp tới rồi.

Tuy rằng chỉ là tiệc đính hôn, không phải là thành hôn thật sự, nhưng nó cũng đại biểu cho hứa hẹn của Quân Tiêu Dao đối với nàng, nàng chờ đợi không phải phí công.

Khương Lạc Ly ôm lấy Quân Tiêu Dao, cảm xúc vui sướng khó có thể kiềm nén lại.

Quân Tiêu Dao cũng hơi thở dài một tiếng.

Những năm gần đây, hắn coi tu luyện là chủ, đi khắp nơi rèn luyện, bước khắp Táng Thổ, đế lộ, dị vực, Cửu Thiên mà lại xem nhẹ phía sau còn có người vẫn luôn đợi hắn.

Tiệc đính hôn này chính là hứa hẹn tốt nhất.

Sau đó cảm xúc của Khương Lạc Ly cũng bình phục lại một chút.

“Đi thôi, ta dẫn nàng trở về.” Quân Tiêu Dao kéo tay ngọc của Khương Lạc Ly.

Lúc này, tam mạch Tiên Lăng đều có người hiện thân.

Cho dù là nhất mạch Quỳnh Tiêu trước kia có chút cọ xát với Quân Tiêu Dao, hiện tại cũng chỉ có thể lạnh mặt mà nhìn Quân Tiêu Dao dẫn Khương Lạc Ly đi, căn bản không dám tiếp tục trêu chọc hắn.

Đương nhiên, Hỗn Nguyên Kim đấu vẫn phải để lai Tiên Lăng.

Mặc dù Khương Lạc Ly là chủ nhân của Hỗn Nguyên Kim đấu, nhưng hiện tại nàng cũng không thể mang đi.

Quân Tiêu Dao cũng hoàn toàn không để ý đến việc nhỏ này, hắn nhìn lướt qua mọi người trong Tiên Lăng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Đa tạ chư vị chiếu cố Lạc Ly nhà ta, ta sẽ nhớ rõ tình nghĩa này.”

“Nhưng... Cũng hy vọng các ngươi hiểu rõ. Nếu tiếp theo thật sự có đại náo động phát sinh, hy vọng Tiên Lăng các ngươi có thể xem xét thời thế, cũng phải hiểu chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.”

“Nể mặt Lạc Ly, Quân mỗ không hy vọng hoàn toàn trở mặt với Tiên Lăng các ngươi.”

“Gặp lại.”

Quân Tiêu Dao nói xong thì trực tiếp dẫn Khương Lạc Ly rời đi.

Hắn đang hảo tâm nhắc nhở Tiên Lăng một chút. Nếu Tiên Lăng thật sự không chút lưu tình mà triển khai thanh tẩy giống như những vùng cấm sinh mệnh khác, vậy ngày sau cũng khó tránh khỏi đao kiếm đối đầu.

Mãi đến khi Quân Tiêu Dao hoàn toàn rời đi Tiên Lăng, người của nhất mạch Quỳnh Tiêu mới tức giận nói: “Buồn cười, ta đường đường là vùng cấm Tiên Lăng, lại bị tiểu tử này uy hiếp như thế!”

Mà Huyên di của nhất mạch Bích Tiêu vẫn luôn phụ trách chăm sóc Khương Lạc Ly lại cười lạnh một tiếng và nói: “Vừa rồi lúc Quân Tiêu Dao ở đây, sao ngươi không tức giận? Hiện tại người ta đi rồi mới phát tiết là sao?”

Lời Huyên di nói làm người của nhất mạch Quỳnh Tiêu lộ ra sắc mặt hết sức khó coi.

Vô nghĩa, Quân Tiêu Dao không đi thì các nàng dám tức giận sao?

...

Bình Luận (0)
Comment