Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1968 - Chương 1968 - Sính Lễ “Keo Kiệt”

Chương 1968 - Sính lễ “Keo kiệt”
Chương 1968 - Sính lễ “Keo kiệt”

Chương 1968: Sính lễ “Keo kiệt”

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Đáng tiếc, không nhìn thấy Tu La tràng.” Có tu sĩ âm thầm lắc đầu.

Quân Tiêu Dao thấy thế thì trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, đám người Diên Triệt không tới cũng hợp tâm ý của hắn.

Nếu tới sẽ làm hắn xấu hổ, Quân Tiêu Dao không muốn để lại ký ức không thoải mái gì cho Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly trên tiệc đính hôn này.

Sau đó tiệc đính hôn cũng chính thức bắt đầu.

Khách khứa ở đây ăn uống linh đình, đẩy ly cụng chén, vô cùng vui mừng.

Bởi vì Quân Tiêu Dao không thích rườm rà, cho nên cũng không có những nghi thức thượng vàng hạ cám dài dòng gì, mọi người ăn ngon uống tốt, góp vui thôi là được.

“Thần tử đại nhân, tân nương nhà ngươi không ra gặp khách nhân sao?”

“Đúng vậy, thần tử đại nhân ngồi hưởng Tề nhân chi phúc, chính là mẫu mực của chúng ta.”

Một ít khách khứa bắt đầu nói đùa thiện ý.

Quân Tiêu Dao cũng không ngại.

Mà đúng lúc này, không khí vốn ồn ào bỗng trở nên im bặt, quả thực như bị ai đột nhiên cắt đứt.

Quân Tiêu Dao sửng sốt, quay đầu lại nhìn mới hiểu ra chuyện gì.

Hai vị nữ tử Khương Thánh Y, Khương Lạc Ly lên sân khấu.

Bởi vì cũng không phải tiệc thành hôn thật sự, cho nên hai nàng cũng không đôi khăn voan đỏ. Nhưng trên người các nàng đều mặc một bộ váy hỉ đỏ thẫm, hơn nữa trên mặt có tô chút phấn trang, quả thực xinh đẹp như họa!

Khương Thánh Y có mái tóc bạc như tẩy, linh hoạt minh tuệ, tiên nhan như họa, tư dung tuyệt đại, như tiên tử Cửu Thiên phàm trần.

Khương Lạc Ly mắt ngọc mày ngài, bế nguyệt tu hoa, thanh lệ mà tuyệt tục, chung thiên địa linh tú, như tinh linh chốn nhân gian.

Chỉ cần một người trong đó đã đủ làm kinh diễm thiên địa. Mà lúc này hai nàng cùng lên sân khấu, như nhật nguyệt đồng huy, thiên địa mất đi nhan sắc.

Cũng khó trách hàng trăm hàng ngàn vạn khách khứa hiện trường lập tức trở nên an tĩnh, đều ngừng hô hấp, bị cảnh tượng tuyệt mỹ này làm chấn động.

Khương Thánh Y nhẹ nhàng điểm gót sen: “Quãng đời còn lại sau này chỉ nguyện cùng quân, thương hải tang điền.”

Khương Lạc Ly cũng bước ra: “Năm tháng lưu chuyển, nắm tay Quân, tương tư bạc đầu.”

Bao nhiêu năm tháng chờ đợi rốt cuộc cũng đổi lấy một lời hứa.

hứa hẹn này không chỉ là lời hứa của Quân Tiêu Dao đối với các nàng, cũng là hứa hẹn của các nàng đối với Quân Tiêu Dao.

Nguyện đắc nhất nhân tâm, bạch thủ bất tương li (1)!

(1) Mong có được người một lòng không thay đổi; Đến khi đầu bạc chẳng xa nhau.

Giờ khắc này, không khí rất yên lặng.

Tiếng ồn ào đã hoàn toàn biến mất.

Quân Tiêu Dao không nhìn thấy bất cứ kẻ nào khác, chỉ trông thấy hai nữ tử mặc váy đỏ, mỹ diễm vô song, cười dịu dàng với hắn, ưng thuận lời thề đẹp nhất, kiên định trung trinh nhất.

Giờ khắc này, lời nói nào cũng là dư thừa.

Quân Tiêu Dao cũng không cần nói ra lời hứa gì. Bởi vì hành động mới là lời thề tốt nhất.

Hai nàng mỉm cười, rơi nước mắt hạnh phúc mà đi về hướng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao cũng không chút do dự mà ôm hai nàng vào trong lòng.

Một ít thân nhân ở đây như đám người Khương Nhu sớm đã khóc đỏ mắt. Cho dù là lão gia tử Quân Chiến Thiên cũng đỏ vành mắt, ngoại công Khương Đạo Hư của Quân Tiêu Dao cũng vậy.

Những thân nhân, bằng hữu, tộc nhân bên cạnh Quân Tiêu Dao không ai không cảm khái.

Cho dù là các hồng nhan, giờ phút này tâm tình tuy chua xót phức tạp, nhưng cũng đỏ mắt, thiệt tình chúc phúc cho bọn họ.

Cảnh tượng ấm áp như vậy làm khách khứa ở đây đều lộ ra nụ cười hiểu ý.

Cục đường này ngọt đến rụng răng.

Rượu ngon món ngon còn chưa ăn xong, thức ăn chó nhìn thôi cũng đã no.

“Ô ô, tiểu gia ta cũng muốn có tình yêu ngọt ngào như vậy.” Tên béo Lỗ Phú Quý này cũng cảm động mà ngao ngao khóc.

“Tên mập chết tiệt, ngươi đã có ba trăm thê thiếp, còn vờ ngây thơ cái gì chứ?” Mặc Yến Ngọc đứng bên cạnh nghiến răng, dẫm một chân qua.

Các nữ tử ở đây như tìm được một chỗ để phát tiết tâm tình chua xót, lập tức tay đấm chân đá, đánh Lỗ Phú Quý một trận nhừ đòn.

“Con mẹ nó, tiểu gia ta lại trêu ai chọc ai, vì sao lần nào bị thương cũng là ta! Ai da, đừng đánh vào gương mặt anh tuấn soái khí chỉ đứng sau Quân ca này!” Lỗ Phú Quý che mặt mình lại, ngao ngao kêu gào.

Một số người ở đây đều cười vang. Quân Tiêu Dao cũng nhịn không được cười lên một tiếng.

Một bầu không khí ấm áp, náo nhiệt lại vui sướng bao phủ toàn trường.

Quân Tiêu Dao như nhớ tới cái gì, lập tức nói với hai nàng: “Thiếu chút nữa quên mất sính lễ, có lẽ hơi keo kiệt, hy vọng hai vị phu nhân đừng để ý.”

Xưng hô phu nhân này làm Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly đều đỏ mặt.

Tuy rằng không phải chân chính thành hôn, nhưng xưng hô như bây giờ cũng không sao cả.

Quân Tiêu Dao vung tay lên.

Ngay tức khắc, nơi đây tiên khí mênh mông, hạo quang vạn trượng. Hai tiên mạch như ngọc long vạn dặm hiện lên trên vòm trời.

Trời tràn điềm lành, đất nở kim liên.

“Đây... Đây là khí tức gì!”

“Trời ạ, ta chỉ ngửi một chút đã có cảm giác muốn phi thăng!”

Trên cơ bản tu sĩ Tiên Vực ở đây đều không biết đến vật chất Tiên Đạo, chỉ có một số cường giả mới mơ hồ biết được, lúc này họ đều lộ ra vẻ mặt kinh dị.

“Ta... Ta đột phá!” Bỗng nhiên, có một tiếng nói truyền đến.

Một vị tu sĩ ngồi xếp bằng trên mặt đất, bởi vì ngửi thấy một chút khí tức vật chất Tiên Đạo mà bình cảnh vốn vững chắc lại buông lỏng, hắn ta thuận thế đột phá.

“Ta cũng đột phá!” Lại có tu sĩ kinh hỉ kêu lên.

“Chẳng lẽ đây chính là vật chất Tiên Đạo trong truyền thuyết, năng lượng để tiên nhân tu luyện.”

Một ít Chuẩn Đế cũng lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhịn không được nói.

“Cái gì, vật chất Tiên Đạo!”

“Thần tử đại nhân lại lấy ra vật chất Tiên Đạo coi như sính lễ?”

“Hơn nữa còn nói keo kiệt?”

“Con mẹ nó, có cần khiêm tốn vậy không?”

Mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt cực kỳ xuất sắc.

“Sao lại là vật chất Tiên Đạo nồng đậm như thế!”

Cho dù là một ít cường giả thế lực bất hủ ở đây cũng đỏ mắt ganh tỵ. Mỗi một tế bào trong thân thể bọn họ như đang thúc giục đi cướp lấy vật chất Tiên Đạo. Nhưng trừ phi là đầu óc bã đậu, bằng không tuyệt đối không có khả năng thật sự ra tay cướp đoạt.

“Thần tử đại nhân, ngài còn thiếu lão bà không?”

“Thần tử đại nhân, thiếu nha đầu ấm giường không?”

“Ta muốn làm sủng vật của thần tử đại nhân...”

Bình Luận (0)
Comment