Chương 1995 : Cuộc chiến số mệnh của Thánh Thể và Bá Thể
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhưng Võ Hộ lại kiên định lắc đầu.
Ông ta vẫn luôn vâng theo mệnh lệnh của Quân Tiêu Dao, nhưng lần này lại lắc đầu và nói: “Quân chủ đại nhân, đây là số mệnh giữa Thánh Thể và Bá Thể, thuộc hạ muốn một mình đi kết thúc.”
“Không phải hắn chết thì chính là ta mất mạng!”
Lời nói của Võ Hộ như chém đinh chặt sắt! Ông ta hào hùng vạn trượng, khí huyết dâng lên tận trời!
Không chỉ là báo thù cho Bắc Đẩu Đại Đế, cho những sinh linh chết dưới tay Bá Tổ.
Mà còn là...
Báo thù cho nhất mạch Thánh Thể!
Quân Tiêu Dao nhìn thật sâu vào mắt Võ Hộ, sau đó chỉ nói ra một chữ: “Duẫn!”
Oanh!
Võ Hộ rời đi, khí huyết dâng lên tận Cửu Trọng Thiên!
Sát ý và chiến ý cuồn cuộn đang tràn ngập, khiến cả Cửu Thiên thập địa chấn động!
“Bá Tổ, ta tới đây, ân oán, máu và bi thương của bao nhiêu kỷ nguyên qua đều sẽ kết thúc vào đời náo động này!”
Võ Hộ thét dài một tiếng, rống rơi cả sao trời, thân thể xé rách hư không, đi tìm Bá Tổ!
“Đó là... Là vị Thánh Thể kia của Quân Đế Đình!”
“Nhất mạch Thánh Thể ra tay, đây là Thánh Thể chân chính!”
“Trời ạ, Thánh Thể ra tay!”
Các nơi trên Tiên Vực đều nghe thấy tiếng nói của Võ Hộ, nhìn thấy khí huyết kim sắc hóa thành sao băng, nhanh chóng phá không lao đi.
Bọn họ đều đang cầu nguyện, đang hô to!
Rốt cuộc Thánh Thể cũng ra tay!
….
Đối với vạn linh Tiên Vực thì nhất mạch Thánh Thể chính là tượng trưng cho hy vọng.
Vào rất lâu trước kia, trpng mỗi đời xe náo động, chỉ cần cường giả nhất mạch Thánh Thể còn tồn tại thì nhất định sẽ ra tay.
Đã từng có Thánh Thể đại thành bình định loạn, hộ thương sinh, được vạn linh cúng bái.
Có thể nói, nhất mạch Thánh Thể đã coi bình định náo động trở thành trách nhiệm và thiên chức của mình.
Nhưng khi thời đại cận cổ tiến đến, bởi vì trời giáng gông xiềng, lời nguyền Thánh Thể …. Nhất mạch Thánh Thể cũng dần dần điêu tàn.
Hoang Cổ Thánh Điện đã từng cường thịnh cũng rách nát, thậm chí bị nhất mạch Bá Thể tùy ý khinh nhục.
Đừng nói là Thánh Thể đại thành chân chính, cho dù là Thánh Thể cảnh giới hơi cao một chút cũng rất ít xuất hiện.
Cho nên cũng dẫn tới nhất mạch Thánh Thể không còn năng lực bình loạn.
Mỗi khi náo động xuất hiện, luôn có người mặt mang bi sắc, lên tiếng kêu gọi, cầu nguyện nhất mạch Thánh Thể buông xuống.
Mà hiện tại, rốt cuộc Thánh Thể cũng xuất hiện lần nữa, muốn đi ngăn cản Bá Tổ tạo sát nghiệp giống như Ma Vương địa ngục kia.
Rất nhiều sinh linh đều đang hoan hô.
Nhưng cũng có tu sĩ lộ ra một tia sầu lo.
Dù sao Võ Hộ không phải Thánh Thể đại thành, chưa thật sự trưởng thành, thực lực vẫn có chênh lệch với các đời Thánh Thể đại thành.
Một mình Võ Hộ muốn bình định náo động mạnh nhất trong lịch sử lần này quả thật là nằm mơ giữa ban ngày.
Nhưng nhất mạch Thánh Thể chịu ra tay đã là đáng quý, dù sao người như vậy quá ít.
Mà trong lúc Võ Hộ đi tìm Bá Tổ, bỗng nhiên, trong Tiên Vực có người phát ra tiếng trào phúng.
“Nga, nhất mạch Thánh Thể lại xuất động.”
“Đúng rồi, đương thời không phải có hai vị Thánh Thể sao, trừ hắn ra, còn có Quân Tiêu Dao.”
“Hắn ở nơi nào, sao không xuất hiện đi, là muốn làm rùa đen rút đầu sao?”
Khi giọng nói này truyền ra, bị một số người nghe thấy, bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc.
“Là ai, là ai dám nói ra lời trào phúng này?”
“Người ta cứu là tình cảm, mà không phải là trách nghiệm, ai đang trào phúng!”
Có một ít tu sĩ kêu to, muốn biết là ai mở miệng mỉa mai.
“Thế nào, ta nói sai sao? Lúc trước Quân Tiêu Dao dựa vào ngoại lực để ngăn cản Ách Họa chi kiếp dị vực, được vạn linh Tiên Vực cúng bái. Hiện tại sao lại co đầu rút cổ không ra, bảo hắn thò ra đi, xem hắn có dám ngăn cản náo động chi kiếp này hay không!” Tiếng nói trào phúng kia lại truyền ra.
“Rốt cuộc là ai!” Rất nhiều tu sĩ đều đang tìm kiếm nguồn âm thanh.
Sau đó, cuối cùng bọn họ đã biết ai đang mở miệng.
Đó là một thanh niên mặc hắc hoa phục kim sắc, trên lưng có cánh vàng – Chính là Hoàng Niết Đạo!
“Cái gì, là tiểu tổ của Yêu Hoàng Cổ Động, Hoàng Niết Đạo!”
“Sao có thể, không phải có tin tức nói hắn đã bị Thần Tử Quân gia đánh chết ở Cửu Thiên sao?”
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này?”
Rất nhiều tu sĩ đều kinh nghi bất định, một số tu sĩ vốn còn muốn đi tính sổ cũng không dám động.
Tạm thời không nói đến chuyện Hoàng Niết Đạo là tiểu tổ của Yêu Hoàng Cổ Động, chỉ phụ thân hắn, Bất Tử Cổ Hoàng, cũng đủ để làm kinh sợ quần hùng.
Phía Quân Đế Đình, Huyền Thiên Tiên Vực, khi biết được tin tức này, rất nhiều cao tầng Quân Đế Đình cũng phẫn uất không thôi.
Cống hiến của Quân Tiêu Dao đối với Tiên Vực đã đủ nhiều.
Nhiều Đại Đế vùng cấm buông xuống như vậy, chẳng lẽ muốn dựa vào một Huyền Tôn là Quân Tiêu Dao đi ngăn cản hay sao?
Cho dù yêu nghiệt đến mấy cũng không làm được.
Mọi người đều biết Hoàng Niết Đạo đang dùng đạo đức bắt cóc, cố ý muốn đẩy Quân Tiêu Dao lên đầu sóng ngọn gió.
Nếu Quân Tiêu Dao không đứng ra thì sẽ tổn hại danh dự của hắn. Mà nếu đứng ra thì hiển nhiên sẽ bị vùng cấm Cửu Thiên nhằm vào.
“Hoàng Niết Đạo còn chưa chết, xem ra là Bất Tử Cổ Hoàng ra tay cứu hắn.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Lúc trước hắn dùng Loạn Thiên Bí Thuật, Vĩnh Hằng Trục Xuất, để lưu đày Hoàng Niết Đạo đến vực sâu hư không vô tận. Theo lý thuyết, Hoàng Niết Đạo chắc chắn phải chết, căn bản không có khả năng sống sót.
Dựa vào thực lực bản thân hắn ta thì không có khả năng thoát ra từ tầng lớp lớp lớp vực sâu thứ nguyên.
Khả năng duy nhất chính là phụ thân hắn, Bất Tử Cổ Hoàng ra tay, cứu hắn ra.
“Hoàng Niết Đạo kia thật đáng chết, công tử, xin cho ta đi đánh chết hắn!” Tuỳ tùng của Quân Tiêu Dao, Nghệ Vũ nhịn không được mà nói.
“Công tử, chúng ta cũng có thể đi giết hắn!” Hai manh muội bạo lực là Tô Hồng Y và Huyền Nguyệt cũng đứng dậy.
Những tuỳ tùng còn lại và đám nhân mã Quân Đế Đình đều dâng lên sát ý hôi hổi. Bọn họ không thể cho phép ai vũ nhục quân chủ của mình.
Quân Tiêu Dao lại không để ý, xua xua tay và nói: “Hoàng Niết Đạo là một nhân vật nhỏ chẳng ra trò trống gì. Nhưng lúc này hắn nhảy ra, chỉ sợ...”