Chương 2029 : Đánh giá kinh người, thần thoại kỷ nguyên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Có thể thấy được lực phá hoại của cuộc đại chiến.
Bốn người Vô Chung Đại Đế, Quân Tiêu Dao, Mộng Đế, Võ Hộ đứng sừng sững, khí tức khiến cả vùng đất Quy Khư đều dao động.
Mà Trường Sinh Đế Tôn mặc bố y ma bào, một người đứng sừng sững trên hư không, khuôn mặt gã trẻ tuổi, được bao phủ trong sương mù mơ hồ, đôi mắt mang theo tang thương, vô cảm vô tình, vô bi vô hỉ.
Gã đặt tay trên Trường Sinh Luân, một con sông dài mông lung như thời gian năm tháng chảy xuôi, vô số chúng sinh chìm nổi trong đó.
Mặc dù đối mặt với tứ đại chí cường, vẻ mặt của Trường Sinh Đế Tôn vẫn rất lạnh nhạt. Đầu tiên gã nhìn thoáng qua Thành Tiên Môn.
Thành Tiên Môn đã mở ra được chừng một phần mười, các loại tiên quang sáng lạn dâng lên trong đó.
Trường Sinh Đế Tôn lại đảo mắt qua bốn người.
Gã hờ hững, không chút gợn sóng mà nói: “Nếu giết bốn người các ngươi, lại diệt sạch chúng sinh Tiên Vực thì có thể hoàn toàn mở ra Thành Tiên Môn.”
“Trường Sinh Đế Tôn, ngươi không làm được.” Quân Tiêu Dao đạm mạc nói.
Trên gương mặt lạnh nhạt vô cảm vô tình của Trường Sinh Đế Tôn bỗng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Điều này rất hiếm thấy đối với gã.
Bởi vì Trường Sinh Đế Tôn đã sớm không có thất tình lục dục, trừ thành tiên ra thì gã không để bụng bất cứ chuyện gì khác.
Mà hiện tại, gã lại lộ ra một nụ cười, nhưng lại mang theo sát ý lạnh nhạt.
Đầu tiên gã nhìn về phía Vô Chung: “Vô Chung, nếu ngươi ở thời kỳ đỉnh cao cường thịnh thì thật sự có năng lực ngăn cản ta, nhưng đáng tiếc, ngươi xảy ra vấn đề, hiện tại đã nỏ mạnh hết đà, mất đi khả năng xoay chuyển trời đất.”
Sau đó, Trường Sinh Đế Tôn lại nhìn về phía Mộng Đế, trong mắt mang theo một tia dị sắc: “Sau lưng ngươi có liên hệ đến nhân quả thiên đại, chẳng lẽ là vị kia, tài năng của nàng ta thật sự kinh diễm vạn cổ, cả bản đế tôn cũng phải kinh ngạc cảm thán. Đáng tiếc, ngươi chỉ là thể xác một đời mà thôi.”
“Còn ngươi...” Trường Sinh Đế Tôn, đạm mạc nhìn về phía Võ Hộ: “Nhất mạch Thánh Thể lại gầy yếu như thế sao, vậy nên bị diệt sạch. Nếu không phải có được một khối pháp thân tàn phá của người nọ, ngươi còn không có tư cách đứng trước mặt bản đế tôn.”
“Cuối cùng, là ngươi...”
Cuối cùng Trường Sinh Đế Tôn dời ánh mắt về hướng Quân Tiêu Dao. Ánh mắt thâm thúy như có thể nhìn thấu cổ kim vạn vật của gã khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao, lại lộ ra một tia kinh ngạc nhàn nhạt.
“Thật bất ngờ, ngươi thật sự khiến bản đế tôn bất ngờ. Có được chủ tế lệnh, ngụy trang thành chủ tế thứ năm, đây là chuyện mà cả bản đế tôn cũng chưa tính đến. Hơn nữa, bản đế tôn không nhìn thấu ngươi...”
Lời Trường Sinh Đế Tôn nói làm cả Cửu Thiên Tiên Vực đều hoàn toàn tĩnh mịch.
Gã là tồn tại như thế nào? Thần thoại đương thời, tồn tại cử thế vô địch!
Mà cả Trường Sinh Đế Tôn cũng nói nhìn không thấu Quân Tiêu Dao, đây chính là đánh giá thiên đại!
Nhưng lời nói càng khiến người ta kinh ngạc còn ở phía sau, chỉ nghe Trường Sinh Đế Tôn nhàn nhạt nói: “Còn may ngươi không sinh ra ở thời đại của bản đế tôn, nếu không...”
“Trong thời gian một kỷ nguyên, ngươi sẽ có tư cách ngồi ngang hàng với bản đế tôn.”
Oanh!
Trường Sinh Đế Tôn vừa dứt lời đã làm cả Cửu Thiên và Tiên Vực nhấc lên tiếng ồn ào kinh thiên!
Trường Sinh Đế Tôn là thần thoại đương thời, lại đánh giá Quân Tiêu Dao chỉ cần tốn một kỷ nguyên là có tư cách ngồi ngang hàng với gã, đây là đánh giá kiểu gì, quả thực muốn nghịch thiên!
“Trời ạ, Thần Tử Quân gia lại có được đánh giá yêu nghiệt như thế!”
“Một kỷ nguyên thành tựu thần thoại đương thời, đây là tốc độ gì?”
Vô số thế lực Tiên Vực chấn động.
“Một kỷ nguyên thành tựu thần thoại đế, người của Quân gia đáng giá với lời nhận xét như vậy sao?” Phía Tiên Đình có Đại Đế lạnh lùng nói.
“Thời gian một kỷ nguyên, chậc chậc, chẳng lẽ tiểu tử Quân gia kia chính là thần thoại kỷ nguyên trong truyền thuyết?” Trong một nơi nào đó, có tiếng nói âm u lạnh lẽo vang lên, đó là tồn tại của Địa Phủ.
Lời nói của Trường Sinh Đế Tôn giống như quy tắc, truyền khắp mỗi một góc Tiên Vực.
“Một thần thoại kỷ nguyên, hừ, người nghịch thiên của Quân gia đã đủ nhiều, không thể lại thêm một tên.” Đó là người của Thương tộc đang nói nhỏ.
“Chẳng lẽ... Hay là vị dị số chi vương kia...” Trong Thương tộc, Diện Bích Giả vẫn luôn ngồi xếp bằng trước mặt vách đá vận mệnh, lộ ra một tia kinh ngạc.
Chẳng lẽ vị dị số chi vương mà ông ta không thể suy tính chính là Quân Tiêu Dao?
Toàn bộ Cửu Thiên và Tiên Vực sôi trào lên vì đánh giá của Trường Sinh Đế Tôn. Đây không phải là người của Quân gia mà tự mình thổi phồng Quân Tiêu Dao, mà là lời đánh giá của một thần thoại đương thời, kẻ địch của Quân Tiêu Dao.
Nếu là người một nhà đánh giá thì còn có khả năng tự biên tự diễn, nhưng kẻ địch đánh giá thì tuyệt đối sẽ không giả tạo.
Nhưng Quân Tiêu Dao nghe thấy Trường Sinh Đế Tôn đánh giá thì lại cười, nhàn nhạt lắc đầu.
Trường Sinh Đế Tôn cũng lộ ra một tia bất ngờ hiếm hoi: “À, xem ra ngươi không tin tưởng mấy vào bản thân.”
“Trường Sinh Đế Tôn, ngươi sai rồi.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói.
…
“Bản đế tôn sai rồi?” Trường Sinh Đế Tôn lộ ra một tia bất ngờ.
Quân Tiêu Dao tùy ý nói: “Một kỷ nguyên quá dài, vạn năm... Cho ta thời gian vạn năm, thần thoại ở dưới chân ta!”
Một câu vô cùng đơn giản được thốt nên từ miệng Quân Tiêu Dao, lại khiến hàng tỉ sinh linh đều thạch hóa, hoàn toàn ngây người.
Thời gian vạn năm, thần thoại ở dưới chân hắn.
Đây là có ý gì?
Quân Tiêu Dao muốn thành tiên trong vạn năm sao?
Xôn xao...
Tiếng xôn xao không cách nào hình dung vang vọng thiên địa trời cao. Khí phách của Quân Tiêu Dao khiến người ta không cách nào hình dung.
Ai dám nói, thời gian vạn năm, thần thoại ở dưới chân mình?
Không ai dám nói như vậy.
Phải biết rằng, Trường Sinh Đế Tôn nói, Quân Tiêu Dao một cái kỷ nguyên có thể thành tựu thần thoại, kia vẫn là đối hắn tuyệt đối đánh giá cao.
Trong mắt Trường Sinh Đế Tôn, mặc dù là tồn tại yêu nghiệt đến mấy thì một kỷ nguyên thành tựu thần thoại cũng đã cực kỳ khó khăn.
Mà Quân Tiêu Dao có thể làm được trong thời gian vạn năm, hơn nữa còn đạp thần thoại ở dưới chân, vậy thì chỉ có tiên.
Nhưng vạn năm là khái niệm như thế nào?