Chương 2041: Chân tướng rõ ràng, Đế Hạo Thiên tuyệt vọng vẫn lạc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Thế nhưng tại sao, Thành Tiên Môn..."
Đế Hạo Thiên mất hồn mất vía, lời nói đứt quãng, không suy nghĩ được gì.
Mạt Thế Chủ cười gằn.
"Bản tọa biết sự nghi hoặc của ngươi."
"Ngươi còn nhớ nguyên nhân bản tọa giúp ngươi không, đúng vậy, bản tọa đã từng nói ngươi phải giúp bản tọa tìm được nhục thâm."
"Hiện giờ ngươi đã thành công rồi, rốt cuộc ngươi đã phóng thích bản tọa ra ngoài."
"Nói cho cùng, bản tọa còn phải cám ơn ngươi."
Vẻ mặt Mạt Thế Chủ, mang theo sự tàn khốc.
Ông ta nhìn Đế Hạo Thiên, giống như là đang thưởng thức sự hủy diệt và vặn vẹo của loài người.
Loại cảm giác này, thực sự khiến ông ta cảm thấy thích thú.
Đế Hạo Thiên cắn nát hàm răng, khuôn mặt đều bị bóp méo...
"Không đúng, ta tìm thạch bàn, mở ra Thành Tiên Môn, là vì cực điểm thăng hoa, chứ không phải là vì phóng thích ông."
"Hơn nữa, ta là người trùng sinh a, sao có thể như vậy được?"
Đế Hạo Thiên đang thét gào.
Hắn ta là người trùng sinh xưa nay chưa từng có, ai có thể tính kế với hắn được?
"Trùng sinh, ha ha... Cái mà ngươi gọi là trùng sinh, chẳng qua chỉ là một thế ảo mộng mà bản tọa mang cho ngươi thôi."
"Ngươi đã từng tiến vào Hư Thiên giới, tìm được một khối mảnh vỡ thạch bàn."
"Trong mảnh vỡ thạch bàn đó, có dính một sợi thần niệm của bản tọa."
"Sau đó thì ngươi ngủ say, chờ đến khi hoàng kim đại thế sẽ thức tỉnh."
"Bản tọa, lợi dụng sức mạnh vô thượng, suy tính rất nhiều nhân quả trong tương lai, rót nó vào ý thức đang ngủ say của ngươi."
"Khiến ngươi nảy sinh ra một loại cảm giác mình đã sống qua một thế, thông hiểu hết thảy."
"Sau đó ngươi thức tỉnh, tự cho là mình trùng sinh đến hoàng kim đại thế này."
"Thật ra ngươi chỉ ngủ say một thế mà thôi."
"Trùng sinh, ha ha, ngay cả Thần Thoại Đế cũng khó mà tuỳ tiện thay đổi thời gian nhân quả, há có thể rơi xuống đầu ngươi được."
"Từ đầu đến cuối, ngươi chẳng qua chỉ là một quân cờ của bản tọa mà thôi."
"Nhân quả duy nhất mà bản tọa không thể tính đến được, chính là kẻ này!"
Mạt Thế Chủ, đưa ánh mắt về phía Quân Tiêu Dao.
Bởi vì Quân Tiêu Dao là người vận mệnh hư vô.
Vì thế mạnh như Mạt Thế Chủ một trong Mạt Thế Tứ Thiên Khải, đều không thể mượn nhờ sức mạnh nhân quả để suy tính tương lai của hắn.
Cho nên, trong trí nhớ “trùng sinh” của Đế Hạo Thiên, mới không có sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao.
"Ta là quân cờ, ta chỉ là con cờ?"
Đế Hạo Thiên, phẫn nộ, thống khổ, không cam lòng, bi ai, oán hận...
Tâm tình tiêu cực, ấp ủ trong lòng hắn ta, dường như muốn nổ tung.
Hắn ta không phải là rồng trong đám người, càng không phải là nhân vật chính của trời đất.
Hắn chỉ là một con cờ!
Một quân cờ thật đáng buồn cười!
Một quân cờ nực cười bị giam giữ trong bóng tối, vọng tưởng xưng vương xưng bá!
Một thằng hề bị người khác tùy ý nhào nặn, tùy ý trêu đùa thật đáng buồn!
"Ha ha ha, ha ha ha, mọi chuyện đều do ngươi!"
Sắc mặt Đế Hạo Thiên vô cùng nhăn nhó, phát ra tiếng điên cuồng gào thét cười thảm!
Giấc mộng xưng hoàng nhất thế của hắn ta, giấc mộng đứng trên vạn người của hắn ta.
Tại thời khắc này, đều phá diệt!
"Chết!"
Đế Hạo Thiên đánh mất hết lý trí, thôi động Long Đế Kim Thân, oanh sát về phía Mạt Thế Chủ!
Dường như hắn ta thiêu đốt tất cả, pháp tắc, khí huyết, tuổi thọ!
Không quan tâm đến thứ gì hết nữa!
Hắn ta chỉ muốn giết đại hắc thủ sau màn này, người đã chà đạp lên tôn nghiêm, sự kiêu ngạo của hắn ta như những thứ không chút giá trị gì!
Phù!
Mạt Thế Chủ nhẹ nhàng thổi một ngụm.
Một ngụm máu tươi phong bạo phun ra.
Long Đế Kim Thân cường hãn vô biên kia, trong nháy mắt hóa thành bụi bặm!
Mà thân hình Đế Hạo Thiên, từng khúc chôn vùi trong bão táp, hóa thành tro bụi.
Cuối cùng, chỉ còn một cái đầu lâu của Đế Hạo Thiên, quay đầu.
Đôi mắt bạc của hắn ta đối diện với ánh mắt Quân Tiêu Dao, im lặng không nói gì.
Hắn ta thua rồi.
Không phải bại trong tay Quân Tiêu Dao.
Mà là kể từ thời khắc hắn ta thức tỉnh, hắn ta đã bại rồi.
"Quân Tiêu Dao, ta hi vọng ngươi có thể... Đánh bại ông ta..."
Bờ môi Đế Hạo Thiên nhúc nhích, cuối cùng nói một câu.
Sau đó thân hình của hắn ta biến thành bụi, tan vào trong trời đất.
Quân Tiêu Dao nghe vậy, trong lòng thở dài một hơi.
"Đế Hạo Thiên, ngươi quá kiêu ngạo, lại quá vô tri."
Có lẽ, đây chính là số mệnh của Đế Hạo Thiên.
Thật ra ngay từ đầu Quân Tiêu Dao đã nhận ra.
Chuyện Đế Hạo Thiên trùng sinh, không đơn giản như vậy.
Sau lưng hắn ta, bao phủ âm mưu rất sâu.
Mà bây giờ, quả nhiên như dự liệu của hắn.
Nhưng hiện giờ, Quân Tiêu Dao còn một số nghi vấn phải nghiệm chứng.
Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên.
"Mạt Thế Chủ, bản Đế Tôn đã hoàn thành chuyện này, hi vọng ngài cũng có thể tuân thủ lời hứa của ngài."
Trường Sinh Đế Tôn, đứng chắp tay, từ tốn nói.
"Ha ha, chuyện đó là dĩ nhiên..." Mạt Thế Chủ Ám Đế lơ đễnh nói.
"Trường Sinh Đế Tôn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Ba người Thánh Linh chi tổ, từ Tiên Vực đến Cửu Thiên trong nháy mắt.
Đám người Đông Hoa Đế Quân chân linh, Độc Cô Kiếm Thần, Côn Luân Thiên Sư, cũng đi tới bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Nghe giọng nói của Trường Sinh Đế Tôn, dường như hắn ta đã sớm biết, Mạt Thế Chủ Ám Đế ở trong Thành Tiên Môn.
Nhưng tất cả những chuyện này, rốt cuộc là như thế nào?
Tam đại chủ tế bọn họ, đều hoàn toàn mơ mơ màng màng.
Cho tới bây giờ, Trường Sinh Đế Tôn cũng không ngại nữa, hắn ta thản nhiên nói.
"Thật ra cái gọi là hắc ám náo động của nhất thế này đến nhất thế khác, chẳng qua chỉ là một giao dịch giữa bản Đế Tôn và Mạt Thế Chủ mà thôi." Trường Sinh Đế Tôn nói.
Lời này vừa nói ra.
Thiên địa yên tĩnh im ắng.
Toàn bộ sinh linh đều ngây ngốc.
Thậm chí là Quân Tiêu Dao, mặc dù đã từng phỏng đoán như vậy.
Nhưng khi thật sự được xác nhận.
Hắn vẫn rung động trong lòng.
Náo động nhất thế, có bao nhiêu Đại Đế chôn xương, bao nhiêu anh kiệt vẫn lạc.
Hàng tỉ sinh linh phải chết.
Đừng nói Tiên Vực, cho dù là Cửu Thiên cấm khu, cũng phải trả cái giá lớn.
Mà tất cả náo động, tất cả hủy diệt này.
Chẳng qua chỉ là một giao dịch của Trường Sinh Đế Tôn và Mạt Thế Chủ!
Chuyện này quả thực hoang đường khiến người khác không thể tin được!
Mạt Thế Chủ khặc khặc cười một tiếng.
Dường như ông ta đang vô cùng thưởng thức, sự rung động và tuyệt vọng hiện lên trên mặt chúng sinh.
Vì thế ông ta rất kiên nhẫn mở miệng nói.
"Thật ra nếu các ngươi muốn trách, thì hãy trách Hoang Đế đi."
"Nếu không phải ông ta phong ấn bản tọa trong Thành Tiên Môn, bản tọa cũng sẽ không nghĩ ra cách này."