Chương 2054: Tam vị nhất thể, Thần Vương chứng đạo, trời ban Đế tọa, không đủ tư cách
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hiện giờ Quân Tiêu Dao có thể cảm giác được.
Mặc dù thực lực cảnh giới của mình, nhìn thì như không hề tăng lên.
Nhưng trong lúc mơ hồ, thiên tư vốn yêu nghiệt của hắn, tựa như vẫn còn tiếp tục tiến hóa.
Quân Tiêu Dao cảm giác, giống như là bản thân mình chứng Đế vậy.
Pháp tắc xung quanh trời đất vây quanh, hiện ra rõ ràng trong lòng hắn.
Dị số Chi Vương Thiên Tư vốn đã yêu nghiệt của hắn, đúng là phải tiếp tục hướng về phía trước rảo bước tiến lên.
"Ừm? Có người muốn chứng Đế?"
Mạt Thế Chủ kinh ngạc.
Ông ta kinh ngạc, không phải vì có người muốn chứng Đế ở thời điểm này.
Đối với ông ta, cho dù là Đại Đế thực sự chứng đạo thành công, thì trong mắt ông ta đều như là sâu kiến.
Điều khiến ông ta ngạc nhiên chính là, khí tức chứng đạo này, tại sao lại có chút kỳ lạ.
Lại có thể dẫn động quy tắc thiên địa, áp chế đại chiêu của ông ta.
"Chẳng lẽ..."
Mạt Thế Chủ nghĩ đến điều gì, nhìn về phía chỗ sâu mênh mông.
Ông ta nghĩ tới một việc.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, Giới Hải xuất hiện biến động lớn, trùng trùng điệp điệp sóng lớn đang thét gào.
Vô số tiểu thế giới, thời thời khắc khắc đang sinh diệt.
Dường như có thứ gì, muốn phá sóng mà đến!
Chẳng những Giới Hải.
Từ nơi sâu trong vạn cổ Táng Thổ, tuyên cổ tĩnh mịch, tràn ngập tử khí.
Táng Giới vốn dĩ phong ấn vạn cổ, giờ phút này cũng bắt đầu rung động kịch liệt.
"Ừm... Cỗ khí tức này là..."
Một bóng người khí tức trầm hồn bị kinh động.
Hắn ta chính là thuộc hạ của Quân Vô Hối, một trong Thần Vương tám bộ chúng, ma vương Lý Tín.
"Khí tức này, là chủ thượng!"
Lý Tín đứng dậy, ánh mắt lộ ra vẻ khó tin.
Quân Vô Hối, Nhất Khí Hóa Tam Thanh.
Một thân trấn Táng Giới, một thân trấn Dị Vực, một thân trấn Giới Hải.
Mà hiện giờ, Táng Giới xuất hiện dị động, khí tức vốn im lặng đang bộc phát.
Đồng thời, có kiếm khí kinh khủng không gì sánh nổi đang dâng lên.
Đó không phải là khí tức Tru Tiên Kiếm, nhưng lại có cùng nguồn gốc với Tru Tiên Kiếm,!
Cùng thời gian đó, tại Dị Vực, cũng có dị động bộc phát.
Mặc dù trước đó, Quân Tiêu Dao và Quân Vô Hối đã giải quyết Chung Cực Ách Hoạ của Dị Vực.
Nhưng cũng không có nghĩa là Dị Vực không có một chút uy hiếp nào nữa cả.
Dị Vực còn có thiên tai cấp bất hủ ngủ say, còn có chung cực Đế tộc cường đại.
Cho dù không có Chung Cực Ách Hoạ, đối với Tiên Vực, Dị Vực vẫn là tai hoạ ngầm cực lớn.
Cho nên về sau, sau khi giải quyết Chung Cực Ách Hoạ.
Một mình Quân Vô Hối, vẫn trấn tại chỗ sâu Dị Vực như trước.
Dị Vực, Táng Thổ, Giới Hải.
Tam đại cấm địa, đồng thời sinh ra dị động, có thần mang, ánh sáng tinh vũ Cửu Trọng Thiên.
"Đây. . . Đây là..."
Vào thời khắc này, hàng trăm triệu chúng sinh đều ngây ngốc.
Vốn dĩ bóng tối vô cùng vô tận đã bao phủ Tiên Vực, hủy diệt mọi thứ.
Nhưng ngay trong khi mọi người đều không thể hít thở được trong bóng tối.
Ba khu cấm địa, đồng thời bắn ra ánh sáng ngập trời.
Ánh sáng đó vô cùng sáng chói, xé rách bóng tối mênh mang.
Mang đến một tia ánh sáng nhạt cho toàn bộ sinh linh đang tuyệt vọng.
"Khí tức này... Chẳng lẽ là..."
"Ân nhân, là ân nhân!"
Tại biên quan, Ba Tứ Gia nhịn không được ngửa mặt lên trời lớn rít gào, vô cùng kích động.
Phía bên Quân gia, một vài cường giả cũng vô cùng rung động, sau đó lộ ra ý cười.
"Là Vô Hối, ông ấy tới rồi."
"Vô Hối..."
Phía Quân gia có một vị giai nhân, nhìn về tinh vũ phía bắc, trong mắt có nước mắt rơi xuống, chính là Khương Nhu.
"Quân trở về rồi!"
Khương Nhu nhịn không được hô lên, mặc dù giọng nói vô cùng ôn nhu, lại tựa như truyền khắp không gian, truyền khắp Dị Vực, Táng Thổ, Giới Hải!
Đây là sự nhung nhớ của thê tử đối với trượng phu.
Mà giờ khắc này, không chỉ có Khương Nhu.
Vô cùng vô tận sinh linh, cũng đã hiểu ra, là ai đang trở về.
"Quân trở về rồi!"
"Thần Vương, là bạch y Thần Vương đại nhân!"
"Vô Hối Thần Vương, thật sự là ngài ấy sao!"
"Vô Hối Thần Vương, xin ngài trở về!"
Hàng trăm triệu chúng sinh quỳ bái, tiếng kêu gọi vô cùng vô tận, vang vọng thiên địa thương mang.
Ngay cả Mạt Thế Chủ cũng có chút ngạc nhiên.
Những con kiến hôi chúng sinh này, phải tín nhiệm người này đến mức nào mới có thể kêu gọi hắn ta như vậy được.
"Phụ thân."
Trên mặt Quân Tiêu Dao cũng lộ ra ý cười.
Giờ khắc này, giữa thiên địa, đều là âm thanh kêu gọi vô cùng vô tận.
Mà Dị Vực, Táng Thổ, Giới Hải tam địa, bỗng nhiên có ba đám khí tức vô cùng kinh khủng nổi lên.
Giống như là ba vầng thái dương, xé rách huyết vụ ám trầm Tiên Vực!
Tất cả mọi người đều nhìn thấy, bên trong ba vầng thái dương đó, mơ hồ hiện ra một góc áo trắng!
Sau đó, trong sự chú ý của tất cả mọi người.
Ba bóng người cất bước, vượt ngang hàng trăm triệu không gian, hư không chấn vỡ, phong lôi kinh động.
Ầm!
Ba đạo ánh sáng, ba bóng người, ầm vang đánh vào nhau!
Trong khoảnh khắc, thiên địa lâm vào tĩnh mịch...
Mà sau đó một khắc...
Ầm!
Mênh mông rung động, toàn thế giới rung chuyển!
Vô số sinh linh, giờ phút này đã quên cả Mạt Thế Chủ.
Bọn họ nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị trước mặt này, rung động đến mức không nói được gì.
Mà đúng lúc này, bỗng nhiên hoa bay đầy trời, sen vàng từ dưới đất mọc lên.
Mênh mông khí cơ phun trào, đại đạo thần tắc xen lẫn.
Sự xao động này, khiến Mạt Thế Chủ giờ phút này cũng tạm thời quên ra tay.
Loại kỳ cảnh này, ngay cả ông ta cũng cảm thấy hiếm thấy.
Điều này không có ở trong kịch bản diệt thế của ông ta!
Trong sự quan sát của hàng trăm triệu sinh linh.
Trên trời cao, bỗng nhiên nứt ra.
Một Đế tọa hùng vĩ, giáng lâm từ bên trong mênh mông, mang theo khí tức vô biên trấn áp mênh mông.
"Ngươi chứng đạo, ban cho Đế tọa, ngươi chính là chư Đế chi chủ, chúng thần chi vương!"
Từ nơi sâu xa, truyền đến giọng nói hạo đãng vô tận.
Đây. . . Là Tiên Vực ý chí!
Là lời hồi âm của trời xanh!
"Chuyện này. . . Sao có thể như vậy được?"
Ngay cả Thương tộc cũng phải ngây ngốc.
Đây chính là Đế tọa mà thiên đạo trời xanh ban cho, chỉ cần ngồi lên là có thể trực tiếp thể trở thành chư Đế chi chủ, Vạn Vương Chi Vương!
Đây chính là thân phận và vinh quang trước nay chưa từng có.
Cái gọi là thiên đạo vương miện ở trước mặt Đế tọa này, rõ ràng chỉ là thứ rác rưởi!
Nhưng mà, khi ba bóng người kia hợp nhất lại với nhau.
Mơ hồ trong đó, xuất hiện một bóng người vĩ ngạn vô cùng thon dài, phong thần như ngọc.
Từ trong miệng ông ấy truyền ra âm thanh nhàn nhạt.
"Ban thưởng cho ta hay thương hại ta?"
"Thiên đạo, không đủ tư cách!"