Chương 2065: Chạy không khỏi mệnh, Khương Thánh Y hiến tâm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không nghi ngờ gì, đây là điều các thế lực bá chủ khác muốn nhìn nhât.
Cũng chính vì vậy.
Bây giờ căn bản sẽ không có thế lực nào chủ động đi đối phó với Mạt Thế Chủ.
Mà Mạt Thế Chủ chỉ còn sót lại ba phần thực lực cũng vẫn không ai có thể ngăn cản.
“Quân gia, Quân gia đáng hận!”
Ám Đế Mạt Thế Chủ ngửa mặt lên trời gào thét.
Ngay cả ông ta cũng không cách nào giữ được bình tĩnh nữa, cũng không có vẻ thong dong như thủ lĩnh sau màn kia.
Vốn cho rằng phá phong xuất thế, sẽ che phủ trời cao, quét ngang hết thảy, một tay diệt thế.
Kết quả, lại bị thương nặng như vậy.
“Đã như vậy, bổn tọa liền thôn phệ tất cả huyết mạch Quân gia ở Tiên Vực, một người cũng không tha!”
Ám Đế Mạt Thế Chủ thực sự phẫn nộ, muốn diệt tuyệt Quân gia.
Không nghi ngờ gì, đây là điều các thế lực bá chủ khác muốn nhìn thấy nhất.
Cho nên, hiện tại, căn bản các thế lực bá chủ khác sẽ không có khả năng ra tay giúp đỡ.
Quân gia chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng vào lúc này.
Quân Vô Hối thân hình đạp lập.
Mặc dù áo trắng bị tưới sẫm máu tươi, nhưng thân thể của ông vẫn đâm rách Thương Thiên Lợi Kiếm!
Thẳng tắp, sắc bén, bất động!
“Ai dám nói bừa hủy diệt Quân gia, ngay cả Tiên giới cũng không làm dược, huống chi là cái tên Mạt Thế Chủ kéo dài hơi tàn này!”
Mái tóc của Quân Vô Hối tỏa sáng óng ánh.
Toàn thân ông tỏa sáng hào quang rực rỡ không gì sánh nổi.
“Phụ thân…”
Quân Tiêu Dao chấn động tâm thần.
Hắn tiến lên, muốn đứng cùng Quân Vô Hối.
“Tiêu Dao… đừng tới đây!”
Quân Vô Hối không quay đầu lại, chỉ nói.
“Thế nhưng, phụ thân…” Lòng Quân Tiêu Dao hơi run rẩy.
“Ngươi là trụ cột tương lai của Quân gia, mục tiêu của ngươi không phải Thần Thoại, mà là thành Tiên!”
“Ngươi muốn ngược dòng tìm hiểu quá khứ của Quân gia ta, đuổi theo vứt bỏ bộ phạt của Thiên Viễn Tổ!”
“Tất cả mọi việc đều phải dựa vào ngươi!”
“Bây giờ ngươi đã thông suốt hết cả, hy sinh chính mình, là vô trách nhiệm với Quân gia, cũng là vô trách nhiệm với người bên cạnh!”
Quân Vô Hối không quay đầu lại, nhưng lời nói của ông rất kiên quyết, không có cơ hội cãi lại.
“Cho nên, tất cả ở đây hãy để cho vi phụ kết thúc!”
Một tiếng thở dài của Quân Vô Hối rơi xuống.
Không phải ông chưa từng nghĩ sẽ hưởng phúc thiên luân bên thê tử nhi tử.
Nhưng…
Quân tử lập mệnh!
Cả đời không hối hận!”
Có một số việc ông phải làm!
Có một số gánh nặng, ông phải gánh!
Đây chính là Bạch Y Thần Vương!
Đây chính là hào kiệt một bầu nhiệt huyết vẩy khắp huyền hoàng vạn cổ, Quân Vô Hối!
“Vô Hối, con quay lại cho ta!”
Quân gia ở Tiên Vực vang lên tiếng hô gào rách tim phá phổi thổ máu, ai nấy đều đẫm đìa nước mắt.
Bà như hòn vọng phu chờ mãi chờ mãi ở Quân gia.
Chỉ vì một ngày kia có thể cùng Quân Vô Hối, Quân Tiêu Dao một nhà đoàn tụ.
Nhưng bây giờ, hiện thực tàn khốc bày ra ngay trước mặt bà.
Điều này làm sao một nữ tử như Khương Nhu có thể chấp nhận được?
“Quân Vô Hối ta đời này không phụ trời đất, không phụ thương sinh, duy chỉ có, nàng và Quân Tiêu Dao…”
Trong lòng Quân Vô Hối vừa buồn vừa đau.
Ông không phụ trời đất, không phụ thương sinh.
Áy náy duy nhất trong lòng ông chỉ có thê nhi của mình, Khương Nhu và Quân Tiêu Dao.
Nhìn đến đây, vô số chúng sinh Tiên Vực, bất luận nam nữ đều rơi lệ.
“Thần Vương!”
Sức mạnh lòng tin vô cùng vô tận như hàng tỷ vạn đốm sáng hội tụ quanh Quân Vô Hối.
Toàn thân Quân Vô Hối cũng tỏa ra vạn đạo thần mang.
Ông gần như muốn đốt chảy tất cả mọi thứ của mình.
Thậm chí ngay cả Đế Đạo pháp tắc cũng bắt đầu cháy lên.
Toàn thân Quân Vô Hối như muốn hóa thành một thanh trường mâu hoàng kim óng ánh.
Chính là…
Mâu của Chúng Sinh Thự Quang!
Đâm rách bóng tối, mang ánh sáng mới tới cho chúng sinh!
Mà vào một khắc này, dường như cả thiên địa đều tĩnh mịch.
Quân Tiêu Dao ngẩn người nhìn, trong ánh sáng vô tận kia, Quân Vô Hối dần dần bay lên.
Trái tim hắn lại nhảy lên đùng đùng.
Không!
Tuyệt đối không thể là kết quả này!
Vì sao phải lấy mệnh của phụ thân hắn đi đồng quy vu tận với Mạt Thế Chủ?
Quân Tiêu Dao không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Không cho phép bi kịch này giáng xuống đầu mình!
Cũng không cho phép, mẫu thân Khương Nhu của mình phải nhận lấy nỗi đau mất chồng!
“Nếu như, ta có thể mạnh hơn…”
Lúc này Quân Tiêu Dao cảm thấy bất lực.
Nếu hắn có được đủ sức mạnh, nếu hắn có thể tu luyện nhanh hơn một chút.
Có thể mọi chuyện đã khác.
Nhưng thực ra, Quân Tiêu Dao đã quá ép bản thân rồi.
Trong số những người cùng thế hệ, tốc độ tu luyện của hắn chắc chắn là dị số.
Có thể nói, từ xưa tới nay vẫn không ai có thể tu luyện nhanh hơn Quân Tiêu Dao.
Nhưng hắn vẫn tự trách mình.
Nhưng mà, Quân Tiêu Dao không nhìn thấy.
Một bên khác, một ánh mắt ôn nhu đang lẳng lặng nhìn hắn.
Chính là Khương Thánh Y.
Nàng nhìn thấy được sự đau khổ và tự trách ẩn nhẫn trên mặt hắn.
Chưa bao giờ Khương Thánh Y thấy hắn như vậy.
Dù sao thì, trogn ấn tượng của nàng.
Từ trước tới giờ, Quân Tiêu Dao vẫn luôn vân đạm phong khinh như thế.
Dường như đối với hắn, tất cả mọi chuyện đều là phù vân.
Nhưng Quân Tiêu Dao hiện tại lại có cảm xúc.
Hắn bất lực, tự trách.
Khương Thánh Y không muốn nhìn thấy Quân Tiêu Dao đau khổ như vậy.
Nàng cũng không muốn nhìn thấy Quân Tiêu Dao mất đi phụ thân, Khương Nhu mất đi trượng phu.
Mà, chỉ có một cách để đột phá khốn cục này.
Chính là, để cho Quân Tiêu Dao thực sự trở thành đạo thai Tiên Thiên Thánh Thể viên mãn, như Vô Chung Đại Đế vậy.
Như thế, cục diện có lẽ còn có một cơ hội thay đổi.
Lúc này, Khương Thánh Y thực sự đã tin theo số mệnh.
Nhưng nàng vẫn cam tâm tình nguyện.
Khương Thánh Y nâng tay ngọc, hào quang óng ánh lấp lánh, vô cùng sắc bén.
Cuối cùng, nàng nhìn Quân Tiêu Dao đầy quyến luyến và thâm tình vô tận.
Nàng muốn làm bạn cùng Quân Tiêu Dao cả đời.
Nhưng so ra thì, nàng càng không muốn nhìn thấy bởi vì vậy mà Quân Tiêu Dao lâm vào đau khổ vĩnh cửu, chìm mãi trong sự tự trách về cái chết của phụ thân.
Cho nên, Khương Thánh Y không chút do dự đâm bàn tay ngọc vào ngực mình.
Máu tươi ấm áp chảy ra.
Trong chốc lát, ánh sáng vô tận từ trong khe hở giữa ngực Khương Thánh Y bắn ra tỏa sáng cả thiên địa!
Như chân tiên hàng thế!