Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Cứ chờ cho ta, ta sẽ giết ngươi!”
Khóe mắt Lâm Phong liên tục giật giật, hắn ta bỗng lấy ra một phá không phù, một sức mạnh không gian bao vây lấy hắn ta rồi muốn trốn vào sâu trong hư không.
Thân là một trong những Nghịch Thiên Thập Tử, còn là vai chính khí vận của Thiên Huyền đại lục, một năm nay hắn ta cũng có được không ít bảo bối cơ duyên.
Phá không phù này chính là một trong số đó.
“Mới thế thôi mà đã muốn đi?” Quân Tiêu Dao trực tiếp dùng tay đánh phá không gian, chộp thẳng về hướng Lâm Phong.
Phụt!
Sâu trong hư không truyền đến tiếng gào rống như đứt từng đoạn ruột.
“A a a... Đáng chết!”
Tiếng gào phẫn nộ hòa lẫn với tiếng hộc máu, cuối cùng biến mất ở cuối không gian.
Quân Tiêu Dao thu hồi bàn tay pháp lực, một đoàn vật chất như thủy ngân có năm màu sặc sỡ nhộn nhạo trong lòng bàn tay hắn.
“Đây là...”
Cảm nhận được sự huyền ảo của đoàn vật chất năm màu sặc sỡ này, trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra kinh ngạc.
Là căn nguyên thế giới!
Trong vật chất này tràn ngập sức mạnh thế giới nồng đậm.
Bất cứ kẻ nào cũng có thể cảm nhận được.
“Đó chẳng lẽ là căn nguyên thế giới của Thiên Huyền đại lục!?”
Đôi mắt của một số thiên kiêu Tiên Vực lập tức đỏ rực lên.
Đó chính là căn nguyên thế giới!
Đưa mắt nhìn khắp Tiên Vực, đây là thứ tốt gần như không thể tìm thấy, so với Bất Tử Dược, tiên nguyên thì nó càng trân quý.
Hơn nữa căn nguyên thế giới còn có thể trở thành một tiên chủng giá trị vô lượng.
Nói ngắn gọn, căn nguyên thế giới là thứ khiến tất cả mọi người thèm muốn có được.
Cho dù là chí tôn cũng phải động tâm!
“Hừm?” Quân Tiêu Dao nhíu nhíu mày, nhìn quanh bốn phía.
Một cái liếc nhìn quét tới, không một thiên kiêu Tiên Vực nào dám đối diện với hắn.
Một vài người còn cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Căn nguyên thế giới trân quý thật, nhưng phải xem là ở trong tay ai.
Ở trong tay Quân Tiêu Dao thì ai dám đi đoạt lấy?
Trừ phi không muốn sống nữa.
“Ai, chúng ta cũng chỉ có thể nhìn cho đã mắt...” Một ít thiên kiêu Tiên Vực thầm than trong lòng.
Tô Tử Quỳnh cũng có chút hối hận, không ngờ Lâm Phong lại là người có được căn nguyên thế giới.
Hắn ta che giấu rất kỹ, người bình thường cũng không nhìn ra được.
“Không tồi, nhưng cũng không giống hoàn chỉnh.” Quân Tiêu Dao cũng nhìn ra.
Căn nguyên thế giới này thực huyền ảo, nhưng cũng không hoàn chỉnh, là tàn khuyết.
Thậm chí chỉ là một bộ phận nhỏ.
“Công tử, muốn Nghệ Vũ đuổi theo giết con kiến kia không?” Nghệ Vũ tiến lên dò hỏi.
“Không cần, một cây rau hẹ thôi, để hắn khỏe mạnh trưởng thành, đợi trưởng thành rồi thì chúng ta thu hoạch là được.” Quân Tiêu Dao xua xua tay và nói.
Nếu bảo Quân Tiêu Dao tự mình đi tìm căn nguyên thế giới của Thiên Huyền đại lục thì không biết phải tiêu hao thời gian bao lâu.
Nhưng Lâm Phong là vai chính có được khí vận của Thiên Huyền đại lục.
Thậm chí hắn ta không cần cố sức đi tìm thì căn nguyên thế giới nhất định cũng sẽ tự tìm tới.
Chờ đến khi Lâm Phong đạt được căn nguyên thế giới hoàn chỉnh, Quân Tiêu Dao lại đi thu hoạch một đợt là được.
Còn về chuyện thả hổ về rừng?
Xin lỗi, trong mắt Quân Tiêu Dao, Lâm Phong không phải một con hổ, thậm chí cả con mèo cũng không phải.
Hắn ta chỉ là một cây rau hẹ, một người công cụ giúp hắn tìm kiếm căn nguyên thế giới mà thôi.
Cho nên không tồn tại chuyện thả hổ về rừng.
“Đa tạ đại nhân tương trợ, trên dưới cả gia tộc Nạp Lan vĩnh viễn ghi khắc ân cứu mạng của đại nhân ân!” Nạp Lan Chiến bước lên trước, bái lạy thật thấp trước Quân Tiêu Dao.
Ông ta đường đường là một vị cường giả Đạo Thần, nhưng cũng không chút chần chờ mà lạy Quân Tiêu Dao.
Nạp Lan Nhược Hi cũng tiến lên khom người bái lạy rồi nói: “Nếu công tử không chê thì có thể nghỉ ngơi ở Nạp Lan gia ta, Nạp Lan gia nhất định tận lực phụng dưỡng.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Hắn vừa hạ giới, thật sự cũng cần một điểm dừng chân, thuận tiện chỉnh lý kế hoạch sau này một chút.
Gia tộc Nạp Lan đóng trú trên một mảnh linh sơn thượng cổ linh khí dạt dào.
Giờ phút này, trong một đại điện kim bích huy hoàng trên linh sơn.
Quân Tiêu Dao ngồi ở ghế trên, ba vị hộ đạo nhân và Nghệ Vũ chia nhau ngồi hai bên.
Phía dưới lại là những người của Nạp Lan gia.
Đám người Đông Huyền đạo tông cũng có mặt.
Dù sao thì lão tổ nhà bọn họ cũng đã hạ giới, tất nhiên không có khả năng tùy ý rời đi, phải ôm chặt cái đùi này.
Trước đó, bọn họ còn thoáng không thể tiếp nhận chuyện lão tổ nhà mình trở thành tôi tớ của người khác.
Nhưng hiện tại, sau khi nhìn thấy thân phận và uy thế của Quân Tiêu Dao, bọn họ lại bình thường trở lại.
Lão tổ đi theo một vị chí tôn tuổi trẻ địa vị cao như vậy cũng có vẻ không tồi.
Còn lại là một đám người của thánh địa Tử Phủ bao gồm cả Tô Tử Quỳnh.
Bọn họ quỳ trên mặt đất, vô cùng thấp thỏm, run bần bật cả lên.
Quân Tiêu Dao không để ý đến, mà đơn giản thuật lại chút chuyện về Nguyên Thiên Chí Tôn cho đám người Nạp Lan Chiến biết.
“Thì ra là như vậy, vậy cũng đa tạ công tử đã giải thoát thay cho Nguyên Thiên tiền bối.” Nạp Lan Chiến hơi chắp tay và nói.
“Đa tạ đại ân đại đức của công tử!” Tất cả người của gia tộc Nạp Lan đều bái lạy thật thấp trước Quân Tiêu Dao, cảm động đến rơi nước mắt.
“Đúng rồi, tuy Lâm Phong kia đã chạy, nhưng diệt gia tộc của hắn đi.” Quân Tiêu Dao tùy ý nói.
“Công tử, chuyện này để Đông Huyền đạo tông chúng ta làm đi, chúng ta chuyên nghiệp trong chuyện diệt cả nhà người ta lắm!” Tông chủ của Đông Huyền đạo tông vội vàng mở miệng nói, vỗ ngực bảo đảm, sợ không được Quân Tiêu Dao chú ý.
Đông Huyền lão tổ cũng có chút câm nín.
Những hậu bối đó vì được Quân Tiêu Dao chú ý một chút mà đã bất chấp mọi giá.
“Hừm.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt gật đầu.
Vai chính ấy à, cũng phải cho hắn ta chút động lực để mạnh lên.
Không bị diệt môn thì cũng ngại miệng nói mình là vai chính.
Quân Tiêu Dao tin tưởng, sau khi Lâm Phong biết gia tộc của mình bị giết thì nhất định sẽ điên cuồng mà muốn mạnh lên, sau đó thay hắn đi tìm căn nguyên thế giới.
Tuy thủ đoạn này có hơi tàn nhẫn.
Nhưng hữu dụng là được.
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao đưa mắt nhìn về phía đám người Tô Tử Quỳnh quỳ trên mặt đất.
Đám người Tô Tử Quỳnh vội vàng dập đầu và nói: “Cầu xin Thần Tử đại nhân tha thứ, lần này là thánh địa Tử Phủ chúng ta sai rồi, hy vọng Thần Tử đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho chúng ta một mạng.”