Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2083 - Chương 2083 - Tin Tức Về Giới Hải, Yên Thế Hắc Họa Thần Bí

Chương 2083 - Tin tức về Giới Hải, yên thế hắc họa thần bí
Chương 2083 - Tin tức về Giới Hải, yên thế hắc họa thần bí

Chương 2083: Tin tức về Giới Hải, yên thế hắc họa thần bí

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trước đó, khi Vô Chung Đại Đế từ Giới Hải quay về.

Quân Tiêu Dao liền mơ hồ nhận ra, tình trạng của Vô Chung Đại Đế đã không tốt lắm.

Dường như ông đã rơi xuống thung lũng, không còn ở đỉnh phong nữa.

Mà với thực lực của Vô Chung Đại Đế… không thể tưởng tượng nổi thực lực của người có thể khiến ông ấy bị thương cỡ nào.

Trong chuông Vô Chung này có lưu lại một chút tin tức của Vô Chung Đại Đế.

Trong đó, có một điểm quan trọng nhất.

Yên thế hắc họa.

Căn cứ theo tin tức để lại trong chuông Vô Chung.

Yên thế hắc họa từ điểm cuối của Giới Hải tràn ra.

Nếu Giới Hải tiêu vong, vậy bước tiếp theo sẽ là tràn qua thế giới Đê Bá, sau đó sẽ nuốt hết Cửu Thiên Tiên Vực.

“Rốt cuộc Yên thế hắc họa là thứ gì?” Quân Tiêu Dao nhíu mày.

Tin tức Vô Chung Đại Đế để lại quả thực có hơi mơ hồ.

Rốt cuộc yên thế hắc họa này là một thứ vật chất màu đen nào đó.

Hay là một tộc đàn đặc thù nào đó?

Hay là mầm tai họa do một tồn tại không tưởng nào đó tạo ra?

Tạm thời Quân Tiêu Dao không hiểu lắm.

Trên cơ bản, hắn không có cách gì giải được cách cục, tình hình của Vô Biên Giới Hải.

Liên hệ duy nhất trước đó là hắn đã từng kích hoạt nhiệm vụ đánh dáu Vô Biên Giới Hải.

Chỉ là, khi đó, muốn tiến vào Vbgh quá xa xôi nên hắn đành gác lại.

Không ngờ hiện tại lại có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ đã đánh dấu rồi.

Nhưng Quân Tiêu Dao đột nhiên nghĩ tới, Qvh đã từng phái Thần Vương Bát Bộ đến Giới hải.

Hẳn là ông ấy cũng đã mơ hồ dự báo có đại họa nào đó?

Yên thế hắc họa này, mặc dù là họa kiếp trong Giới hải.

Nhưng căn cứ theo tin tức cuối cùng mà Vô Chung Đại Đế để lại, thế nào mầm tai vạ này cũng sẽ lan đến Tiên Vực.

Mặt khác, vị Nhất tổ thần bí của Quân gia kia cũng vẫn luôn chờ tại Giới Hải.

Hẳn là cũng có quan hệ với thứ yên thế hắc họa này đi?

Nghĩ tới đây, lòng hiếu kỳ của Quân Tiêu Dao trồi lên.

Hiện tại, hắn hoàn toàn không có tí manh mối gì về thứ yên thế hắc họa này.

Nếu đã nghĩ mãi mà không rõ.

Quân Tiêu Dao dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Sau này, hắn ở Giới Hải, sẽ có nhiều thời gian để điều tra.

Mặt khác, Quân Tiêu Dao vẫn chưa quên, còn một chuyện quan trọng nhất.

Chính là Thì Thư của Cửu Đại Thiên Thư!

Trước đó Quân Tiêu Dao từng tới dị vực, từ chỗ thiên kiêu của Đế tộc dị vực, Chúc Cửu Âm tộc, tìm ra được tung tích hạ lạ của Thì Thư.

Mà Thì Thư hạ lạc ngay tại Giới Hải.

Quân Tiêu Dao vẫn nhớ manh mối này.

Chỉ có điều, khi đó hắn không có thời cơ tiến vào Giới Hải, cho nên chỉ có thể để trong lòng.

Cuối cùng, bây giờ đã có cơ hội tìm kiếm.

Quân Tiêu Dao vẫn nghĩ mãi, nếu tập hợp đủ Cửu Đại Thiên Thư sẽ xảy ra chuyện gì?

Đây chính là chuyện mà tự cổ chí kim chưa có ai làm được.

Cho nen, hiện giờ Quân Tiêu Dao đã định xong mục tiêu của mình ở Giới Hải.

Mục tiêu hàng đầu đương nhiên là tìm đc bốn hồn của Khương Thánh Y, dung hợp lại, trở thành Khương Thánh Y thật sự.

Thứ hai là, tìm kiếm Thì Thư, thậm chí, nói không chừng còn có thể phát hiện ra tung tích của Thiên Thư khác.

Dù sao, phạm vi của Vô Biên Giới Hải còn lớn hơn cả Tiên Vực, cũng tràn ngập những sự việc thần bí quỷ dị vô tận.

Thứ ba, là hắn phải tìm hiểu cho rõ cái gọi là yên thế hắc họa, xem rốt cuộc nó là cái thứ gì, là tai họa lớn cỡ nào.

Nhưng việc này có thể trì hoãn một chút.

Dù sao, Quân Tiêu Dao cũng không phải đi làm Chúa cứu thế, hắn chỉ muốn tìm về Khương Thánh Y.

Ngay khi Quân Tiêu Dao đang trầm tư trogn lòng, bố cục kế hoạch.

Đột nhiên có một cái bòng vô thanh vô tức xuất hiện bên cạnh hắn.

Chính là Luân Hồi Tiên Chủ.

Mái tóc bạc của bà rủ xuống óng ánh như Ngân Hà, sáng đến mức có thể soi gương.

Dong mạo phong thần dã lệ, lãnh diễm tuyệt thế.

Da thịt toàn thân tinh tế trắng muốt, váy áo toàn thân như có ánh sáng luân hồi lưu chuyển sáng lấp lánh.

Đôi mắt lãnh diễm mỹ lệ của bà nhìn chằm chằm vào chuông Vô Chung, mang theo ý lạnh.

“Đây là đồ của hắn, bổn cung không muốn nhìn thấy.”

Luân Hồi Tiên Chủ lạnh lùng nói.

Với chúng sinh Tiên Vực, Vô Chung Đại Đế là đại anh hùng để quỳ bái.

Nhưng với Luân Hồi Tiên Chủ mà nói, chẳng qua chỉ là một địch thủ hại bà phải ngủ say hàng kỷ nguyên mà thôi.

“Đã không thích, vậy ngươi có thể lựa chọn không nhìn.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

“Ngươi… ngươi đừng quên, là ai đã nghĩ cách cứu ngươi.” Luân Hồi Tiên Chủ chầm chậm nhắc nhở, rồi lạnh như băng nói.

Bởi vì trước kia Tiểu Thiên Tuyết thích nhất là ỷ lại bên cạnh Quân Tiêu Dao mà nũng nịu.

Cho nên, theo bản năng, Luân Hồi Tiên Chủ cũng bất giác thường xuyên đứng bên cạnh Quân Tiêu Dao.

Chính bà cũng không phát giác được chi tiết vi diệu này.

“Ngươi cứu ta, ta rất cảm tạ, nhưng như vậy không có nghĩa là ngươi có thể khoa tay múa chân với ta.” Quân Tiêu Dao nói.

Bộ ngực của Luân Hồi Tiên Chủ rung lên trập trùng.

Trước kia, nếu có người dám nói chuyện với bà như thế, bà đã tát cho một cái từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ, bà lại chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ai bảo đạo quả của bà lại nhận Quân Tiêu Dao làm cha.

Bà không muốn tổn thất đạo quả một kiếp, nên phải giúp Quân Tiêu Dao.

“Hừ, bổn Tiên chủ cũng không nhất định phải dựa vào ngươi.”

“Mà là ở đây, những người khác đối với bổn Tiên chủ đều như gặp rắn độc, chẳng qua vì ta đã từng làm Chủ tế thứ năm thôi, không phải sao?” Luân Hồi Tiên Chủ lạnh lùng hỏi.

Quân Tiêu Dao không nói gì.

Từ đáy mắt Luân Hồi Tiên Chủ bỗng hiện ra một vòng dị sắc, bà lại nói.

“Chỉ có ngươi không ngại bổn cung đã từng đổ máu vạn linh Tiên Vực.”

Quân Tiêu Dao vẫn thản nhiên hỏi: “Vì sao phải để ý?”

“A, bây giờ ngươi là đại anh hùng được chúng sinh Tiên Vực kính ngưỡng đấy, thậm chí họ còn cho rằng ngươi là người tiếp nhận của tên gia hỏa Vô Chung này.”

“Chẳng lẽ ngươi không trở thành suy nghĩ của chúng sinh Tiên Vực sao?”

Nghe Luân Hồi Tiên Chủ nói vậy, Quân Tiêu Dao cười a a.

“Anh hùng? Cho tới bây giờ, ta chưa từng muốn làm anh hùng gì.”

“Nếu cái giá phải trả khi muốn làm anh hùng là Thánh Y phải chết, vậy ai muốn làm gì làm.”

“Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, lần náo động này đã cuốn cả ta và Quân gia vào đó.”

“Vậy ta cũng chỉ có thể một tay xử lý cái náo động này.” Quân Tiêu Dao thở dài.

Lời này khiến cho Luân Hồi Tiên Chủ hơi sững sờ.

Quân Tiêu Dao không giống vị anh hùng quang minh hùng vĩ trong tưởng tượng của bà lắm.

Bình Luận (0)
Comment